Ngày 20/11 vừa qua, một đồng
nghiệp cũ đến thăm tôi. Hai chị em ngồi ôn lại kỷ niệm ngày còn dạy chung, câu
chuyện lan man đến tình hình đạo đức học sinh trong nhà trường phổ thông hiện
nay. Cậu bạn tâm sự: "Những người dày dạn kinh nghiệm như chị em mình,
đi dạy mà còn cảm thấy mệt mỏi trước thái độ học tập và đạo đức xuống dốc của
học sinh hiện nay. Nghĩ tội cho lớp trẻ mới ra trường, không biết chúng dạy dỗ
làm sao đây ?"
Nghỉ dạy lâu rồi, tôi hoang mang khi nghe đồng nghiệp cũ phát biểu như vậy. Cậu
còn bảo đi dạy bây giờ chỉ cốt sao làm tròn việc truyền thụ cho hết kiến thức
trong sách giáo khoa, luôn phải kiềm chế để đừng nổi nóng trước thái độ chây
lười học tập, hỗn hào hay quậy phá của học sinh để không gặp rắc rối. Tôi bất
ngờ vì đây là một thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc và tận tâm với việc dạy học
ngày nào, sao bây giờ lại có thể buông xuôi như vậy ? Ngày xưa, cậu là người
siêng năng đến thăm nhà học sinh, nắm gia cảnh để có biện pháp phối hợp giáo
dục. Không tuần nào là không một vài lần cậu mời phụ huynh học sinh vi phạm đến
trường trao đổi. Có lần một phụ huynh bực mình vì bị mời hoài đã phát biểu :
" Bộ thầy giáo tưởng chúng tôi rảnh lắm hay sao mà mời đến trường hoài ?". Và cậu tức quá đã trả lời phụ huynh đó như sau : " Bộ anh tưởng
chúng tôi cũng rỗi rảnh lắm hay sao mà mời anh đến trường hoài. Chẳng qua con
anh vi phạm việc học tập nên tôi mới mời để giữa gia đình và nhà trường phối
hợp cùng uốn nắn em. Anh đã nói thế thì từ nay tôi sẽ không mời anh trao đổi
nữa ". Sau đó, phụ huynh biết mình đã sai, xin lỗi thầy giáo và hứa về
nhà sẽ rèn cặp con mình tốt hơn.
Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện cách đây khá lâu, ở trường của một người bạn. Thầy
Hiệu trưởng họp Hội đồng giáo viên lần nào cũng nhắc nhở thầy cô giáo không
được đánh hay xúc phạm nhân cách học sinh vì trong ngành đã có chỉ thị như vậy.
Trong một lần chào cờ, một nam sinh gây mất trật tự và tỏ ra không tôn trọng
lời nhắc nhở của thầy cô, thầy Hiệu trưởng nổi nóng và dằn không được, tát tai
học sinh làm thằng bé sợ quá, tè cả ra quần. Kết quả là phụ huynh kéo vào
trường làm dữ, đòi đánh cả thầy Hiệu trưởng, các thầy cô xúm lại can ngăn, cuối
cùng thầy Hiệu trưởng phải xin lỗi phụ huynh học sinh, chuyện mới tạm yên. Thầy
cô về sau cứ ghẹo thầy Hiệu trưởng mãi về chuyện này, thầy cười bảo : "
Không hiểu sao lúc đó tôi kiềm chế không được sự nóng giận, để xảy ra chuyện
như vậy, may phụ huynh không kiện về Phòng Giáo Dục thì lớn chuyện rồi...
" Ôi! Khổ thân cho ông thầy biết là ngần nào!
Người bạn đồng nghiệp than: " Học trò bây giờ nhờn mặt lắm. Chúng bảo ổng
bả hù dọa dữ tợn vậy thôi chứ mai mốt lên lớp hết cho mà xem !? " Học sinh
mà nhận ra khe hở của việc thầy cô phải đảm bảo chỉ tiêu lên lớp thì tai họa
cho ngành Giáo dục mất rồi! Chúng cần gì phải cố gắng học tập làm chi cho khổ
sở, cuối cùng cũng được lên lớp tất. Chất lượng Giáo Dục đi xuống là không
tránh khỏi. Ngành Giáo Dục khác nào con gà mắc tóc.
Thầy cô vô tình làm trò hề trong mắt học sinh. Lời nói của người thầy không còn
có giá trị nữa mà chỉ là một trò hù dọa. Mà nghĩ cũng phải, thầy cô còn biết
phải làm sao bây giờ? Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, cha mẹ thảy con vào
trường với suy nghĩ trăm sự nhờ thầy cô. Con cái ham chơi, lêu lỏng và hư hỏng
vì cha mẹ không có thời gian quan tâm, kềm cặp. Thầy cô thì trăm công nghìn
việc, lại không dám đánh hay nói năng xúc phạm học sinh vì cái luật Giáo Dục
treo lơ lửng trên đầu. Vậy chỉ có cách là dỗ dành mà thôi. Dỗ ngọt không xong
thì hù dọa. Hù dọa không xong thì nhắm mắt, ai làm sao tôi làm vậy để an thân
chờ ngày xuống ngựa một cách an toàn.
Trong
đời học sinh của mình, tôi từng bị đòn oan hai lần mà vẫn chưa bao giờ dám có ý
nghĩ oán trách thầy cô. Lần đầu vào năm học lớp Năm ( tức lớp Một bây giờ).
Trong một lần đang giờ tập viết, cô bạn ngồi gần đòi đổi mực viết với tôi nhưng
tôi không chịu vì các bạn đều dùng mực tím, chỉ mình tôi duy nhất trong lớp
dùng mực xanh. Tôi sợ đổi mực về nhà bố soát vở sẽ đánh đòn vì bố bắt tất cả anh
chị em tôi phải dùng mực xanh chứ cấm tiệt không cho dùng mực tím. Cô bạn không
làm được như ý thích, ngang ngạnh tự chấm bút vào bình mực của tôi rồi viết
ngoáy vào vở, rách cả giấy rồi khóc òa, mách với cô giáo là tôi viết vào vở của
mình. Tôi phân trần mà cô giáo không tin, vì rõ ràng màu mực của tôi còn hiển
hiện trên vở. Cô giáo khẽ tôi ba roi vào bàn tay phải tội làm hư vở của bạn.
Tôi đã khóc tức tưởi vì oan ức... Lần thứ hai vào năm học lớp Ba ( cũng là lớp
Ba bây giờ ). Trong lần trực nhật của lớp, tôi đã đi sớm để quét sân nhưng do
chỉ có một mình, tôi không quét nổi hết sân trường vì quá rộng lớn. Giờ vào
học, cô giáo nhìn thấy sân trường quét có hơn một nửa, bèn phạt cả tổ trực nhật
ngày hôm đó, Mười thước bảng giơ cao đánh mạnh vào tay, roi thứ nhất, thứ hai,
thứ ba, thứ tư còn nghe đau. Những cái còn lại, chỉ còn là cảm giác tê điếng và
nỗi tức tưởi vì bị đòn oan. Tôi khóc sưng cả mắt và vào lớp rồi mà cứ còn nấc
từng tiếng nghẹn ngào suốt cả buổi học hôm đó. Hai bàn tay măng sữa đỏ lựng đến
lúc tan học vẫn còn hằn vết roi. Cả hai lần, gia đình biết chuyện, mẹ tôi chỉ
bảo anh chị tôi vào trường thưa với thầy cô là tôi bị oan. Nếu là bây giờ, chắc
thầy cô đã bị làm kiểm điểm mất rồi.
Tôi nghiệm ra một điều, thầy cô cũng có khi chưa chính xác trong khi xử phạt
học sinh nhưng chỉ là do vô tình, không biết rõ sự việc mà thôi. Nhưng chắc
chắn một điều là không có thầy cô nào lại đánh đòn thù với học trò của mình cả.
Ở nhà, cha mẹ cưng chiều, không dạy dỗ, đòn roi thì con cái sẽ khó dạy và hư
hỏng. Ở trường cũng vậy, thầy không nghiêm khắc, dữ đòn làm sao học trò sợ mà
chịu học hành cho nghiêm túc. Lúc nhỏ, nghe anh chị bảo có thầy dữ đòn phạt học
trò quỳ sơ mít. Thực hư không rõ nhưng chỉ nghe thôi mà tôi sợ xanh cả mặt, có
bao giờ dám không nghe lời thầy cô dạy bảo đâu.
Trẻ
con ngày nay hư hỏng nhiều, đạo đức đi xuống phải chăng là do cha mẹ quá cưng
chiều, không nghiêm khắc dạy bảo, muốn ngang nào được ngang nấy. Thậm chí có
nhiều bậc cha mẹ tự tôn con cái mình qua các danh xưng dành riêng cho hoàng tộc
hay con cái tầng lớp danh gia vọng tộc như công chúa, hoàng tử, thiếu gia nhà
tôi... thì làm sao đầu óc non nớt của một đứa trẻ không cho mình là quyền uy
tối thượng cho được và cũng từ đó chúng tự cho mình có cái quyền muốn gì được
nấy và mọi người xung quanh phải chiều theo ý thích của chúng, bất kể là đúng
hay sai. Còn khi vào trường thì thầy cô không dám răn đe bằng roi vọt. Thầy cô
nào vi phạm sẽ bị kiểm điểm trước ngành. Học sinh ngày nay hư nhiều là có phần
lỗi của người lớn. Chính chúng ta đã tôn trọng chúng không đúng cách khiến
chúng nhờn mặt, không biết phân biệt ranh giới giữa người lớn và trẻ con, đi
quá giới hạn cho phép nên mọi việc trở nên rối beng, ngày càng tệ hại. Ngoài
ra, các mặt tiêu cực khác ngoài xã hội cũng ảnh hưởng đến hành vi đạo đức của
học sinh rất nhiều, nhất là khi cha mẹ không có sự theo dõi sát sao để kịp thời
uốn nắn, sửa chữa. Nhân đây, tôi kể một câu chuyện để chứng minh trẻ con chỉ
nhận thức vấn đề theo cảm tính mà thôi. Trong trường tôi dạy học năm đó có một
học sinh cá biệt, vào lớp em không bao giờ thuộc bài, không làm bài tập và
thường xuyên chọc phá các bạn, gây mất trật tự trong lớp. Các cô thì làm ngơ,
nhưng nhiều thầy giáo không chịu được nên cho em ra khỏi lớp để các em khác tập
trung học tập. Tôi thường xuyên phải mời phụ huynh của em đến trường trao đổi
việc học tập của em. Em không bao giờ giấu thư mời và gia đình luôn đến gặp nhà
trường và hứa sẽ giáo dục em tốt hơn. Thầy cô biết rõ hoàn cảnh của em cho biết
ba em làm phó giám đốc một chi nhánh xăng dầu, những người đến gặp nhà trường
chỉ là nhân viên của ba em mà thôi. Tôi bất ngờ và càng chưng hửng hơn khi có
một lần em nhận thư mời phụ huynh và nói với tôi : " Mọi người trong chỗ
làm của ba em đều rất sợ ba em, chỉ có cô là không thấy sợ ". Biết em là đứa trẻ không bình thường nên tôi chỉ nhẹ nhàng giải thích : " Cô đâu có làm gì
sai mà phải sợ ba em. Chỉ khi nào làm việc gì đó sai trái, người ta mới sợ.
Cũng như em, em học hành không nghiêm túc là sai, phải biết sợ thầy cô, cha mẹ
mà sửa sai đi! ".
Một đứa trẻ chưa nhận
thức đầy đủ vấn đề là như vậy đó. Thầy cô tôn trọng học sinh là đúng. Thật ra
thì mọi người đều phải tôn trọng lẫn nhau thì mối quan hệ mới tốt đẹp. Nhưng
học sinh cứ ngỡ người lớn sợ chúng, không dám làm gì chúng thế rồi càn
quấy, coi thường phép tắc, vô lễ với thầy cô mà không biết chính điều đó làm
hại cho chúng rất nhiều, biến chúng trở thành đứa trẻ hư hỏng mà cả cha mẹ và
thầy cô cũng đành bất lực vì không thể nào giáo dục được. Và một điều quan
trọng là thầy cô đều biết cách tốt nhất để giáo dục học sinh, hiểu tâm sinh lý
lứa tuổi và sẽ có từng cách thích hợp cho từng em chứ đâu phải lúc nào cũng
dùng roi vọt. Ngay cha mẹ cũng vậy, dạy con cũng tùy tâm ý, cá tính của từng
đứa một mà nặng nhẹ khác nhau trong biện pháp răn dạy để con cái nên người.
Ngành Giáo Dục nên thoáng hơn và giao cho thầy cô toàn quyền giáo dục học sinh,
cụ thể là được xử phạt cho phù hợp với từng đối tượng, giúp chúng nhận
thức đâu là đúng sai để rèn luyện bản thân nên người. Xã hội cần xác định lại
vị trí người thầy trong nhà trường và ngay cả bản thân người thầy cũng phải thể
hiện tác phong mẫu mực để phụ huynh và học sinh kính nể, quý trọng. Chứ như
tình hình hiện nay, học sinh ngoan hiền cũng có nhiều đó nhưng những đối tượng
quậy phá, đạo đức yếu kém thì khá là phổ biến và đặc biệt lòng tôn kính người
thầy đúng nghĩa là không thể nào bằng được thế hệ của chúng tôi ngày trước.
Nghe
đâu Ngành Giáo Dục đang có hướng chú trọng giáo dục đạo đức học sinh qua môn
Giáo Dục Công Dân. Đó cũng là một biện pháp, chúng ta hãy chờ xem hiệu quả. Tuy
nhiên, muốn điều chỉnh lại đạo đức của một thế hệ trẻ đang đà suy yếu cần phải
có nhiều yếu tố đồng bộ. Trước tiên là tấm gương đạo đức của người lớn, đồng
nghĩa là phải phục hồi những phẩm chất đạo đức bấy lâu bị xã hội lãng quên. Gia
đình giữ vai trò chính trong việc giáo dục và hình thành nhân cách một đứa trẻ.
Nhà trường bên cạnh việc truyền thụ kiến thức còn phải là một xã hội thu nhỏ mà
qua đó học sinh được đánh giá khả năng một cách công bình và chính xác, mọi
hành vi của các em phải được thưởng phạt nghiêm minh để hình thành một thói
quen sống đứng đắn, chuẩn mực trước khi vào đời.
Một
đứa trẻ lần đầu tiên bước chân tới trường, tâm hồn trong trắng của các em cần
phải được uốn nắn và giáo dục để có thể hiểu hết ý nghĩa vô cùng sâu xa của câu
" Tiên học lễ, hậu học văn " và xem đây là phương châm phải luôn luôn
tuân thủ. Chỉ có thế các em mới có thể nên người.
Một
bông hồng tươi thắm dành tặng cho tất cả thầy
cô còn đứng trên bục giảng. Kính chúc thầy cô sức khỏe và nghị lực để hoàn
thành nhiệm vụ cao cả.
Ngày 16/12/2011
Nguồn trích dẫn (0)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét