Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

LÊN NGÀN




             Năm xưa, tuổi trẻ thanh xuân,

         Ra trường lên dạy núi rừng rẻo cao.    
             Má em bụi bám đỏ au,
        Ba dan đất ấy, mỡ màu sắc xuân.
             Tim em có lúc bâng khuâng
        Đêm nằm nghe tiếng thác gần nhớ xa...
             Đường 14 vẫn thường qua,
        Rừng tranh lẫn với rừng già thẳm, thâm
            Đường rừng em quá quen chân
        Đi về hai buổi, trường gần thôn xa
            Mùa đông lạnh buốt thịt da,
        Hơ tay bếp lửa chờ qua đêm dài.
            Môi em thâm xịt lâu ngày
        Bao cơn sốt rét, hỏi ai không tàn?
            Em nào quản ngại dung nhan
         Mang bao tâm huyết dạy đàn em thơ
            Lên ngàn, em chẳng ước mơ
         Chỉ mong dìu trẻ xây đời mai sau.
             Ngày ngày chỉ thấy cỏ lau,
         Rừng tre xanh ngắt một màu xa xa...
            Đôi khi, em rất nhớ nhà
        Mưa dầm dai dẳng, nhạt nhòa rừng xanh.
            Trường em như một bức tranh,
         Nằm trên đồi mộng uốn quanh xóm làng.
             Tựa tay em lại mơ màng,
         Bên kia rừng thẳm có nàng tiên không?
             Chiều chiều, suối réo nhạc lòng
         Chân trần cá rỉa lòng vòng vui thay!
             Cúi đầu, em chụm hai tay
         Vớt đàn cá bạc loay hoay một mình...
             Xa rồi lưu lại chút tình,
         Rừng xưa biết có nhớ hình bóng em ?
                                              Ngày 21/06/2012
              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét