Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

CÂU CHUYỆN CỦA MƯỚP


              
Con trai của Mướp



            Cô chủ nhỏ gọi tôi là Mướp. Tôi vui vẻ nhận cái tên mới này vì tôi là một con mèo mướp. Mà cho dù tôi có hóa kiếp là gì đi nữa, tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận, miễn sao là được cận kề bên cô chủ nhỏ mà tôi rất mực quý yêu, tôn thờ. 

            Cô chủ vốn không phải là người phàm. Cô chính là con gái thứ ba của Ngọc Hoàng Thượng Đế. Khác với các chị em của mình, Tam Công chúa không phải là trang tuyệt sắc giai nhân nhưng lại là người kiên cường, thông minh và mẫn tiệp nhất. Công chúa bao giờ cũng có chính kiến riêng của mình, không chịu tuân thủ những quy luật khắc khe chốn Thiên đình. Đặc biệt, Tam Công chúa luôn cho rằng trần gian mới là môi trường sống tốt nhất để người ta phát triển tài năng. Trong những cuộc tranh luận tại Thiên cung, Công chúa đều cho rằng nhân gian có nhiều người tốt mà chưa chắc các bậc Thần tiên nơi Thượng giới có thể sánh kịp.

            Ngọc Hoàng thượng Đế rất tức giận vì sự ngang bướng của Tam Công chúa. Trong một lần tranh cãi quyết liệt về phẩm chất của con người ở thượng giới và trần gian, Công chúa vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình và còn báng bổ khi cho rằng Vua cha đã bất công khi đọa đày người tốt và tai ngơ mắt lấp trước những điều càn rỡ chốn nhân gian. Quá tức giận, Ngọc Hoàng quyết định đày Tam Công chúa xuống trần gian cho nếm mùi trần thế.

            Công Chúa không những không tỏ ra ân hận, lo lắng mà lại còn rất đỗi hăm hở hạ thế. Ngọc Hoàng phạt Công chúa một kiếp làm người thế gian để hiểu ra lòng dạ con người nhiều hiểm ác. Tam Công chúa thì nhất quyết chừng nào chứng minh được người thế gian có phẩm chất tốt đẹp hơn người thượng giới mới chịu quay về. Biết Công chúa vốn ương bướng nên Ngọc Hoàng đồng ý theo ước muốn của Công chúa.

            Tam Công chúa xuống trần gian được bốn mươi lăm ngày tính theo thượng giới, tức khoảng bốn mươi lăm năm ở hạ giới thì một trong những Ngọc Nữ thân cận theo hầu Công chúa quá nhớ người, lại không an tâm khi nghe tin tức báo về là cô chủ không gặp được điều gì tốt đẹp ở trần gian cả. Ngọc Nữ bặm gan đến gặp Ngọc Hoàng Thượng Đế xin được xuống trần tìm tung tích Tam Công chúa và giúp đỡ người. Nhưng Ngọc Hoàng có ý còn giận đứa con bướng bỉnh nên không chấp nhận. Túng cùng, Ngọc Nữ đành phải đánh rơi chén ngọc trong tiệc bàn đào để bị đày xuống trần gian mà đi tìm Tam Công chúa.

              Trần gian rộng lớn mênh mông, biết Công chúa ở đâu mà tìm trong khi Ngọc Nữ hiện đang ẩn thân trong lớp một con mèo?

               Chính Mướp cũng không biết đã có sự sắp xếp của bàn tay Ngọc Hoàng Thượng Đế. Người chủ lần này của Mướp lại chính là em gái út của Tam Công chúa nơi trần thế. Khi nhà cô em gái bị giải tỏa phải dọn về nhà mẹ ruột ở tạm chờ cất nhà mới, Mướp mới được gặp lại chủ nhân của mình.

              Lần đầu chạm mặt, Mướp chưa nhận ra Tam Công chúa nên theo bản năng thấy người lạ thì khè một tiếng vì giật mình và cảnh giác. Tam Công chúa quá bất ngờ cũng giật cả mình, kêu lên : " Mày làm tao sợ mất vía, Mèo ạ! ". Cũng nhờ vào giọng nói cất lên đó mà Mướp mới nhận ra Tam Công chúa và từ đó lân la sang nhà làm quen và thân cận, gần gũi dần với cô chủ. Từ bây giờ, không gọi Tam Công chúa nữa mà chỉ gọi là cô chủ nhỏ mà thôi.

               Sau đó, người chủ cũ gửi Mướp lại cho cô chủ nhỏ để về quê lo dựng nhà. Trong thời gian này, Mướp đã được cô chủ yêu thương, chăm sóc kỹ lưỡng và nó cũng quấn quýt cô chủ không rời nửa bước.

               Điều Mướp lo lắng nhất là cảm thấy cô chủ cô đơn và mang trong lòng một nỗi niềm riêng sâu kín. Không hiểu vì sao đang là một giáo viên gương mẫu, một lãnh đạo trường có năng lực mà cô chủ xin thôi việc ? Đồng nghiệp và học trò của cô chủ nhiều lắm, họ thường đến thăm cô chủ và có lúc Mướp cũng đã ganh tỵ vì sợ cô chủ dành cho họ tình cảm nhiều hơn so với mình.
              Cô chủ sống âm thầm và ngày càng khép kín, từ chối nhiều cuộc viếng thăm mà chỉ chuyên tâm vào việc trồng hoa cảnh, đọc báo và ghi nhật ký. Mướp thấy cô chủ đặc biệt dành nhiều thời gian chăm sóc cho mấy giò phong lan của đứa học trò thân thiết mang tặng. Nhiều loài rất khó trồng vậy mà nhà cô chủ phong lan vẫn nở hoa quanh năm. Nhiều khi, Mướp đã bỏ thời gian lặng lẽ quan sát cô chủ nhỏ suốt ngày mà lòng có rất nhiều điều muốn thưa gởi nhưng không biết là nên bắt đầu từ đâu để cô chủ không phải giật mình kinh sợ.. 
            Mướp thương cô chủ nhiều lắm và thường nằm ôm đôi dép của cô chủ để hít lấy mùi hương quen thuộc. Có những lúc không biết cách nào để chia sẻ với niềm riêng mà cô chủ giấu kín trong lòng, Mướp thường nhảy lên bàn máy vi tính trong lúc cô chủ đang viết blog hay đọc báo và ngồi nhìn cô không chớp mắt. Cô chủ thì cứ la mắng vì Mướp ngồi chình ình trước mặt, cản cả màn hình. Đôi lúc không chịu được khi nhìn thấy những giọt lệ âm thầm chảy dài trên má cô chủ nhỏ, Mướp giơ vội bàn tay ra sờ vào má cô như để bày tỏ lòng yêu thương và lau hộ cô mấy giọt tủi buồn đó. Nhưng cô chủ không nhận ra Ngọc Nữ, giật mình vì sợ Mướp cào vào mặt mình. Cô chủ ơi! Mướp rất muốn được chia sẻ với cô chủ nhỏ tất cả mọi điều mà... 
             Cô chủ có thói quen thích nằm võng xem phim và những lần như vậy, Mướp bao giờ cũng lân la đến làm nũng rồi trèo lên võng nằm ôm cô như một đứa con bé bỏng ôm chặt mẹ mình. Mướp thích nhất khi được gối đầu lên ngực còn tay thì choàng lên cổ cô một cách tin cậy, trìu mến và ngủ ngon lành. Cô chủ ơi! Mướp vẫn thường nói chuyện, hỏi han cô trong những lúc thấy cô lặng buồn khi đứng bên ô cửa sổ nhìn ra màn đêm một mình. Những lúc đó, Mướp thường cất tiếng kêu cô mở cửa cho Mướp vào nhà để Mướp đến bên cô cho cô không còn cảm thấy cô đơn, buồn tủi nữa. Vì thương cô chủ nên Mướp mới phải kiên nhẫn ngồi chờ ngoài sương đêm lạnh giá cho đến khi cô chủ chịu mở cửa cho Mướp vào phòng. Hay hôm nào mặt trời đã lên cao mà chưa thấy cô chủ thức dậy, Mướp đã lo lắng không yên, nhảy lên cọc hàng rào ngoài phòng cô chủ để hỏi han xem cô có được bình yên hay không ?
              Mướp thương cô chủ đến độ lần nào sinh con, Mướp cũng cho cô hết nhau thay vì Mướp ăn cho lại sức. Mướp muốn bù đắp cho cô những thiệt thòi, mất mát không đáng có. Mướp hiểu dù đã thay đời đổi lớp nhưng tính tình bướng bỉnh, quật cường của Tam Công chúa vẫn còn rất đậm nét trong cô chủ. Và chính vì thế mà cô còn lận đận vì mãi kiếm tìm những chân giá trị tốt đẹp giữa trần gian vốn là bể khổ này. Mướp tự hỏi cô chủ đã tìm ra những con người trần gian có phẩm chất tốt đẹp hay chưa mà sao đôi mắt cô lúc nào cũng ẩn chứa nét u buồn và ngày càng sống khép kín đến như vậy ?
               Cô chủ ơi! Mướp hiện mang thân phận Ngọc Nữ bị đọa đày nên không thể nói ra những gì mình cảm nhận trong lòng. Nhưng có một điều là Mướp rất hiểu những gì cô chủ nhỏ đang phải chịu đựng. Mướp rất muốn khuyên cô chủ từ bỏ tất cả để quay về Thượng giới. Trần gian không có những người tốt như cô chủ hằng mơ tưởng đâu. Bằng ấy đớn đau, thất vọng mà bao năm qua cô chủ phải câm nín chịu đựng vẫn chưa đủ hay sao ? Cô chủ còn mong chờ, hy vọng điều gì nữa ở chốn trần gian ô trọc này?
               Tam Công chúa ơi! Nói thì nói vậy thôi chứ lúc nào Ngọc Nữ cũng đặt trọn lòng tin vào trí phán đoán của chủ nhân và thầm mong cho người sớm chứng minh được rằng phẩm chất của con người ở chốn trần gian là tốt đẹp.
                                                                    Ngày 02/02/2012

Ghi chú : Bài viết theo đề nghị của Chuồn Chuồn.
           Mau trả tiền nhuận bút cho Giản Dị, Chuồn Chuồn ơi!
           Mời mọi người đọc cho vui, chỉ là giả định mà thôi.
     

            
Nguồn trích dẫn (0)

9 Bình luận


TimLucBinh

21:32 05-02-2012

Điều Giản Dị

21:55 09-03-2012
Cảm ơn bữa ăn khuya rất tuyệt mà bạn đã gửi tặng.

SuongLam

19:38 05-02-2012
SL xin lỗi ĐGD vì đã đem bài thơ đường Vịnh hoa Cúc qua nhà mà chưa kịp hỏi ý kiến của bạn SL thích bài này lắm và cũng hơi khó họa đó Có một số bạn SLvào nhưng không họa được dành họa vui thôi!Đầu tháng 3 SL trở qua mỹ ĐGD ạ Về bài đường thi nếu có điều phật lòng mong Đ GD bỏ qua cho nhé

Điều Giản Dị

21:10 05-02-2012
Xin chị SL đừng nói như vậy. Blog là nơi giao lưu, chia sẻ tri thức, vốn sống và tâm tình mà. Biết được chị thích bài thơ Vịnh hoa Cúc, em vui lắm vì em cũng rất yêu thích loài hoa này. Thơ Đường khó làm, chúng ta họa cho vui thôi mà cũng để học hỏi lẫn nhau nữa. Lần này, chị về thăm quê hương được ở chơi lâu thích quá chị ha? Chúc chị vui khỏe.

Thaydo

19:36 03-02-2012
Mời click chuột đọc trang này nhé :

CHÀO XUÂN - Thơ xướng họa - La Thụy biên tập

Điều Giản Dị

21:45 04-02-2012
ĐGD đã qua xem. Thaydo quả là yêu văn chương và tài hoa nữa. Văn thơ của thầy mượt mà, trau chuốt và hình ảnh lại rất đẹp nữa. Ngưỡng mộ và ước gì mình cũng được như vậy. Chúc vui.

SuongLam

10:30 03-02-2012
Thật là hay Văn chương mượt mà  dễ thương hồn nhiên đúng phong cách ĐGD Cảm ơn những áng văn thật hay của cô bạn nhé Chúc thật vui bạn nhé

Điều Giản Dị

21:29 04-02-2012
Cảm ơn chị SuongLam đã khen em. Bài này em viết là do Chuồn Chuồn Châu Chấu đề nghị đó chị. Một thể loại văn kể chuyện theo trí tưởng tượng mà ngày xưa mình có học ở bậc Tiểu học. Mướp dễ thương cũng phần nào tạo cho em hứng thú khi viết về nó. Chị về lại Mỹ quốc chưa ? Chúc chị vui khỏe.

CUNG CHÚC TÂN XUÂN

23:30 02-02-2012
Nhờ Mướp mà bạn được làm công chúa, thích nhỉ!
( Biết đâu kiếp trước Mướp có nợ với ĐGD cũng nên hi hi)

Điều Giản Dị

21:17 04-02-2012
Hihi. Nhờ cả Chuồn Chuồn khuyến khích viết về Mướp nữa chứ! Làm Công Chúa như ĐGD khổ sở lắm Chuồn ơi! Nàng Tiên mắc đọa mà ! Hic ... Chuồn ơi! Lời Chuồn có khi mà chính xác đó. Dường như ngoài Mướp ra, còn nhiều người mắc nợ ĐGD từ kiếp trước lắm. Hic... Hay là kiếp sau ĐGD phải trả nợ ân tình kiếp này đây?

TimLucBinh

22:12 02-02-2012
nghe chị kể mà giống hệt mèo nhà bình ...thật là đáng yêu... bây giờ bình còn 1 hủ nhao mèo...hiii

Điều Giản Dị

21:11 04-02-2012
Chào TimLucBinh! Hay quá! Vậy là chúng ta cùng có những con mèo đáng yêu quá chừng rồi phải không? Chúc mừng bạn.

Trầm Hương

21:29 02-02-2012
Lang thang từ nhà này sang nhà kia, vô tình lạc vào nhà chị. Thấy câu chuyện được viết theo lối kể chuyện tưởng tượng nên Trầm tò mò đọc thử, không ngờ câu chuyện của chị rất lôi cuốn. Nếu không nhầm thì đây là một dạng tự truyện của... chủ nhân trang blog thì phải.
“Sống cần phải có niềm tin và lòng tin vào con người”. Hy vọng đó là suy nghĩ của Trầm và cũng là của chị, Tam nương công chúa...
Chúc chị và các thành viên khác trong gia đình luôn khoẻ; niềm vui, hạnh phúc luôn song hành cùng chị.

Điều Giản Dị

21:23 04-02-2012
Chào Trầm Hương! Nhận xét của bạn quả là tinh tế và chính xác. Chuyện vừa có thật mà cũng vừa có hư cấu nữa, để mọi người đọc cho vui ấy mà!
Cảm ơn những lời chúc tốt đẹp của Trầm Hương. ĐGD cũng chúc bạn luôn an lành và gặp nhiều điều tốt đẹp trong một năm mới.

Timhuonggiuadoi

18:59 02-02-2012
       Ôi ! Con Người
- Người hiểu thấu... Người đau ! 

            

Điều Giản Dị

21:09 04-02-2012
Điều Giản Dị rất vui khi bạn ghé thăm và chia sẻ cảm nhận của mình về bài viết này. Cảm ơn nhiều, Timhuonggiuadoi nhé!

 The Moon :13:16 02-02-2012
Chời ơi,... cô cũng hay quá nha. Tưởng tượng cả một câu chuyện luôn.  Đúng vậy cô à. Cuộc sống sẽ bớt cô quạnh khi có những con thú cưng cô nhỉ. Và sự thân thiết dần dần mình cũng cảm nhận được chúng cũng biết suy nghĩ và lý trí. Chỉ tiếc rằng chúng không nói được thôi. nếu nói được tiếng người thì nó không được gọi là thú cưng rồi cô ơi.....

6 nhận xét:

  1. Thăm Tam công chúa, chúc an lành. Cõi trần là vậy mà, không khác được đâu. Ai chứng minh thì người đó thiệt Nhàn à

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. Tam Công Chúa kính cẩn chào Thầy Lê Vân!
      Thầy ơi! Nếu điều Thầy nói là chính xác hoàn toàn thì trần gian đáng buồn thật! Huhu. Tam Công Chúa làm sao về thiên đình được đây?

      Xóa
  2. Mong tiếp tục nhận được nhiều câu chuyện hay từ blog ! ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nick name của bạn thật hấp dẫn! Cảm ơn bạn đã thích bài viết này. Mong bạn thường ghé thăm nhà Hiền Mai nha! Chúc tuần mới mọi sự tốt đẹp.

      Xóa