Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

NHỚ RỪNG XƯA


Rừng xưa nay đã không còn nữa
Sóng nước chôn vùi ký ức xanh
Mặt hồ êm ả, lòng riêng lạnh
Trăng chếch, mây buồn mặc gió đưa...
Ngày 13/8/2015




TRÂN TRỌNG CẢM XÚC CỦA NHAU



         Sau khi tôi tải bài " Cầu mong cho Mướp được bình an" lên Facebook đã có rất nhiều ý kiến khác nhau. Duy có một đóng góp mà tôi phản biện đến cùng. Một người bạn rất thân thiết vừa bảo cách xưng hô của tôi với Mướp là không ổn, cảm thấy kỳ kỳ, không tôn trọng cảm giác của người đọc.


          Đây là người thứ ba phát biểu khi cảm nhận sự gần gũi, thân thiết khác thường giữa tôi và Mướp. Người đầu tiên không thích những bài viết của tôi và nói toàn viết về chó mèo, đọc chán phèo. Người thứ hai bảo tôi thà ở nhà chơi với mèo chứ không ra đường gặp gỡ bạn bè. Và bây giờ thì là không tôn trọng cảm giác người đọc. Còn có ai nói gì nữa không thì tôi không được biết vì họ không thẳng thắn trao đổi với tôi một cách chân tình.


           Tôi không đồng ý với nhận xét đó vì với tôi Mướp không phải là một thú cưng mà người ta thường nuôi để làm cảnh. Tôi yêu quý Mướp và coi nó như một người bạn thật sự. Mướp không phải chỉ biết cọ mình vào chân để nũng nịu, làm trò nghịch ngợm cho vui lòng chủ. Mướp của tôi rất thông mình, hiểu biết và trung thành tuyệt đối với chủ.

          Người ta ai cũng có đôi có bạn, có một niềm vui nào đó để khuây khỏa nỗi buồn, có một chỗ nào đó để đi cho giảm bớt căng thẳng. Còn tôi tối ngày thui thủi trong bốn bức tường, ít giao tiếp, thèm nghe tiếng cười, tiếng nói của chính mình... 

          Trong một ngày mưa bão, ai đó có thể cùng một người bạn chí cốt uống cốc trà sen, hàn huyên tâm đắc còn tôi chui vào trong chăn đọc sách, nghe nhạc và cuộn mình dưới chân chỉ có Mướp. Vào những chiều cuối tuần, người ta đi thăm bạn bè, đi với người thân đến khu giải trí, công viên thì tôi nằm võng xem phim và Mướp thì nằm dưới đất ôm đôi dép của tôi ngủ ngon lành. Những lúc trở trời, ốm đau bệnh hoạn, ai đó có người thân đưa đi bệnh viện, chăm sóc ân cần thì tôi nằm co chịu đựng và chỉ có Mướp ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cất những tiếng kêu rầu rĩ, lo lắng... Những bữa cơm đoàn tụ gia đình, vợ chồng con cái người ta xúm xít bên nhau với bao món ngon, vật lạ thì tôi và Mướp cùng chia nhau con cá hấp chiên vàng hay quả trứng ốp la khiêm tốn... Và còn nhiều thứ ai đó ... và tôi với Mướp nữa, nếu kể ra chắc dài lê thê, đọc đến chán mất thôi nên tạm dừng ở đây.

          Tạo hóa sinh ra chim có đôi, cá có cặp. Ai cũng cần có người để yêu thương, cái để ước mơ, ấp ủ. Còn tôi có gì ngoài Mướp? Thiên chức làm Mẹ là thiêng liêng nhất của người phụ nữ, tiếng xưng hô " Mẹ " ngọt ngào, tha thiết biết bao nhiêu ? Tôi sống cô đơn đã là một bất hạnh. Nhưng trong nỗi bất hạnh đó, tôi có quyền khao khát được làm mẹ phải không? Tôi yêu thương Mướp nhiều lắm vì Mướp gần gũi và luôn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với tôi, giúp tôi vượt qua nỗi cô độc trong đời. Vậy tôi có quyền coi Mướp như con và xưng hô mẹ với Mướp cũng đâu có gì là quá đáng ? Ngày Mẹ tôi còn sống, nghe tôi xưng mẹ con với Mướp, Mẹ tôi đã cười lỏn lẻn và nói đùa rất hóm hỉnh : " Tụi bây thiệt tình, cưng chó mèo quá thể, xưng mẹ với nó thì khác nào cho má làm bà ngoại chúng nó rồi?!" Lúc đó, hai mẹ con đã bật cười xòa, rất vui, đầy cảm thông, thấu hiểu...

          Mong mọi người hãy giống Mẹ tôi, chấp nhận những cái không thể thành có thể và bình thường hóa mọi vấn đề để cuộc sống còn có niềm vui, để quên đi những đớn đau, phiền muộn. Cuộc đời của chúng ta ngắn ngủi lắm! Hãy thay thế nụ cười tươi tắn cho những dòng lệ tủi buồn ! Hãy để những bất hạnh không còn có nữa một khi sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ trở thành quan điểm sống và luôn tồn tại trong mỗi người !
                                                               Ngày 09/7/2015 








Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

THẦM LẶNG


Có những nỗi buồn nhuộm vàng cây cỏ
Có những tiếng thở dài sâu thẳm một đêm đông
Dòng chảy sông ơi về đâu qua năm tháng?
Những chiếc lá thay mùa ai nhặt mỗi thu sang?
Hiền Mai, ngày 17/9/2015