Không biết cùng đi dạy như nhau mà có ai
giống tôi hay không khi gặp phải những tình huống dở khóc dở cười, nói ra thật khó ai ngờ đến?
Năm đầu tiên tôi vừa chuyển về một trường
thuộc loại lớn nằm trong xứ đạo gần ba mươi lớp thì đã phải giải quyết một việc
hết sức tế nhị. Học sinh đa phần con em người Bắc di cư năm 1954, sống theo
từng xứ đạo từ quê vào. Nhiều học sinh gia đình chuyên ngành dệt thun. Một
số khác buôn bán nhỏ hay làm nghề tự do. Bên cạnh cũng có những gia đình trí
thức, cán bộ nhân viên nhà nước hoặc phục vụ trong quân đội…
Do gia đình học sinh đủ loại thành phần
nên đời sống kinh tế cũng khác nhau. Một lần vào giờ chơi, khi sắp sửa vào học
hai tiết cuối thì một nhóm nữ sinh kéo lên văn phòng Ban Giám Hiệu gặp tôi
trình bày vừa bị mất cây bút máy hiệu Hero, còn cho biết đích danh bạn lấy trộm. Vào thời điểm đó, bút máy hiệu này rất có giá trị, không phải học sinh nào cũng có được. Các em đều là cán bộ lớp, những học sinh khá giỏi, ngoan hiền thì lời nói có
thể tin cậy được. Oái oăm thay điều các em nói ra thật khó ngờ đến, cách xử lý cũng không hề đơn giản! Khi tôi hỏi
em đã tìm kỹ trong cặp, xung quanh chỗ ngồi chưa, có thể cây bút bị rơi xuống đất
hay để lẫn đâu đó chứ lẽ nào bạn lấy trộm của em thì học sinh mất viết cương quyết mình bị mất thật vì khi các em về nhà uống nước, lấy thêm tập vở bỏ
quên của tiết tiếp theo thì chỉ có bạn đó ở lại trong lớp dù không phải tổ
trực nhật. Việc đến đây thì phải phân xử rồi. Tôi cho các em về lớp sau khi dặn
không được làm ầm ĩ việc này khi chưa xác minh đúng sự thật bạn đã lấy cắp
đồ của mình. Mọi việc sẽ có thầy cô xử lý nghiêm minh, chính xác, của bị mất sẽ
tìm ra trả về cho chủ. Sau đó, tôi nhờ một nhân viên văn phòng lên lớp gọi
học sinh đang bị nghi vấn là thủ phạm lấy trộm cây bút xuống gặp Ban Giám Hiệu.
Khi tôi yêu cầu em trình bày mình có nhìn thấy cây bút của bạn và có lấy không
thì em nhất định bảo mình không có liên quan. Tôi biết gia đình em thuộc diện
nghèo, học lực trung bình, chưa vi phạm nội quy trường lớp một lần nào, cảm
thấy xót xa nếu như em quả đã phạm tội. Nhưng không thể làm thinh trước một
vi phạm về nhân cách được, vật mất cũng phải trả về chủ cũ nên tôi đã nhỏ nhẹ
phân tích cho em biết các bạn đã có cơ sở xác định em là thủ phạm của việc mất
viết. Nếu thật sự như vậy, em hãy nhận tội trước cô, trả lại viết cho bạn. Cô
sẽ có cách giúp em không phải mặc cảm về hành động dại dột, sai trái của mình
và từ bây giờ trở đi cho đến hết cuộc đời không bao giờ được tái phạm việc này
nữa vì đó là một hành vi xấu xa, vi phạm đạo đức, đáng bị lên án. Tôi dặn em về
nhà viết kiểm điểm, ngày mai nộp cho tôi cùng với cây bút đó. Không được cãi
nhau với bạn, không phân bua gì hết, cứ coi như mình không có liên quan đến
việc này. Em im lặng không nói gì thêm, tôi cho em về lớp học tiếp, tự hỏi không
biết việc mình làm liệu có kết quả hay không? Đêm đó, tôi cứ băn khoăn trằn
trọc mãi vì cũng không tin em học sinh kia chịu nhận lỗi và trả viết cho bạn.
Lỡ em không phải là thủ phạm thì sự việc càng tệ hại hơn vì như thế khác nào em
đã bị xúc phạm lòng tự trọng mà người gây cho em sự tổn thương đó lại chính là
tôi.
Qua ngày hôm sau, em học sinh bị tình
nghi lấy trộm viết của bạn đã đến văn phòng nộp cho tôi bản tự kiểm về hành
động sai trái của mình cùng với tang vật. Em rơm rớm nước mắt nói với tôi cô
giúp em, đừng để các bạn cười nhạo em trên lớp. Nhìn thấy em lúc đó thật không
biết phải nói sao, tôi hứa sẽ làm việc đó, khuyên em vài câu phải trái rồi cho
em về lớp vì không muốn nhiều người biết thêm câu chuyện này.
Cuối buổi học ngày hôm đó, tôi cho gọi
nhóm học sinh chơi thân với nhau mà trong đó có một em bị mất viết lên văn
phòng. Tôi khẳng định cho em biết bạn mà em nghi ngờ không hề lấy bút máy của
em. Cô đã gọi bạn lên làm việc và tin là như vậy. Nhưng cô đã tìm ra viết cho
em rồi, ai đó đã ném nó vào chậu hoa trước cửa phòng của Ban Giám Hiệu. Có lẽ một bạn nào khác lấy trộm khi thấy các em lên trình báo với cô đã sợ hãi mà ném vào
đó để ngầm trả lại cho em chăng? Tôi dặn dò các em mọi việc đã được giải quyết
xong, không bàn tán nữa hay đối xử nghi kỵ làm bạn buồn vì có thể em đã hiểu
lầm về bạn. Học sinh mất viết nay tìm lại được rất vui mừng, hứa sẽ thực hiện điều tôi khuyên răn.
Có thể cách giải quyết của tôi chưa hoàn
toàn đúng vì chưa làm rõ vấn đề đúng người đúng tội. Nhưng các em còn nhỏ dại
quá, vết thương đó có thể khắc sâu trong lòng, khiến em khó vươn lên trong cuộc
đời. Tôi muốn giúp học sinh lỗi lầm một hướng đi, mở cho em một lối thoát để
sửa chữa lỗi lầm, sống tốt đẹp hơn. Qua việc này, tôi nhớ lại câu chuyện năm
xưa khi tôi còn ngồi ghế nhà trường Sư Phạm. Một bạn gái cùng lớp quê Tiền
Giang, người xinh xắn, hiền lành và rất thảo ăn. Mỗi lần có dịp về thăm nhà,
khi lên bao giờ bạn cũng chia quà cho khắp phòng khi là kẹo dừa, khi là cốm dẹp là những món đặc sản của quê mình. Vậy mà có ai ngờ một lần bạn bị nhân viên
căn tin bắt gặp đang ăn trộm bịch kẹo dừa. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời
tôi biết thế nào là họp nội bộ. Trong suốt buổi họp, chỉ có thầy chủ nhiệm và lớp trưởng phân tích, góp ý sai phạm của bạn còn mọi người thảy đều im lặng,
xót xa... Mức đề nghị kỷ luật bạn là cảnh cáo toàn trường, lưu lại một năm không
cho ra trường nhận công tác để tự rèn luyện tác phong, đạo đức vì đó là những
ngày cuối cùng chúng tôi chờ kết quả kỳ thi Tốt nghiệp ra trường đi dạy. Năm
sau, tôi quay về trường thi lại chứng chỉ Triết học Mác_ Lênin còn nợ nhà
trường, gặp lại bạn vừa mừng vừa tủi cho bạn khi nhìn thấy bạn được phân công phụ các
dì, các chị trong bếp ăn tập thể, lo cơm nước hàng ngày cho thầy cô và sinh
viên. Về sau nghe nói anh người yêu học cùng lớp sau khi ra trường cũng xa lánh
bạn và bạn đã bỏ về quê luôn, không chờ nhận quyết định hết hạn kỷ luật, từ bỏ
mãi mãi ước mơ đứng trên bục giảng chỉ vì không vượt qua được bản năng trong một phút nhất thời nông nổi… Và có lẽ cũng chính vì sự việc này nên tôi đã xử lý hành
vi sai trái cùng tội của học sinh mình như thế hay không? Đúng sai thế nào xin
để cho mọi người phán xét.
Cũng tại ngôi trường này, hai năm sau đó,
tôi lại phải đối diện với một tình huống khác còn nghiêm trọng hơn nhiều. Cũng
đang giờ chơi, bỗng một nhóm học sinh hớt hải chạy lên văn phòng thông báo cho
tôi biết có người mang dao vào trường chém học sinh.
Tá hỏa, tôi chạy vội ra xem sự thể thế
nào thì nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong sân trường. Một nhóm đông học sinh quây
kín để bảo vệ cho một học sinh khác được cho là có người muốn chém chết. Nhiều
nhóm khác chạy đuổi bắt kẻ cầm dao vào trường định giết người. Khổ thân tôi!
Tôi chưa biết xử lý ra sao trong lúc quá hốt hoảng thì có một nhóm công an xã
xuất hiện vì ai đó đã báo với chính quyền tình hình hỗn loạn trong nhà trường.
Nhanh chóng, một công an viên với sự trợ giúp của học sinh đã quật kẻ gây rối an ninh trật tự xuống nền đất. Rồi nhiều tiếng la ó phản đối của học sinh vang lên: “ Công an đánh dân”
khiến người công an khu vực chùng tay lại. Lúc đó, tôi mới kịp định tỉnh nhìn
ra kẻ dám ngang ngược, lộng hành mang dao vào trường uy hiếp học sinh của mình
là ai. Trời ơi! VK, một học sinh đang theo học lớp Tám tại trường, cũng là học sinh tôi từng giảng dạy ở năm lớp Sáu. Ngay
lúc đó, VK lồm cồm ngồi dậy, la to: “ Không ai được bắt tôi, đánh tôi ngoại
trừ cô giáo của tôi”. Anh công an đành bảo tôi đưa giúp học sinh của mình ra
trụ sở Ủy ban xã cho họ làm việc.
Lại cũng lần đầu tiên trong cuộc đời của
một cô giáo, tôi phải giong học sinh của mình ra trụ sở công an. VK ngoan
ngoan để tôi dẫn rời khỏi khuôn viên nhà trường với những bước chân nặng nề,
đau đớn… Giao em cho mấy anh công an rồi, tôi nhìn thấy em bị trói hai tay ngồi
trên ghế, nghe tra hỏi nguyên nhân cầm dao vào trường chém bạn mà tâm trạng
buồn đau, chua xót vô cùng… Trao đổi mấy ý với người có thẩm quyền nơi đó hãy
từ từ giáo dục, đừng dùng vũ lực với em xong, tôi phải quay về trường vì còn
nhiều việc phải giải quyết trong ca trực.
Sự việc dẫn đến mâu thuẫn giữa hai học
sinh VK và CT chỉ là từ sự nghịch ngợm mà ra. CT là một học sinh tính điềm
đạm, ít nói trong lớp. Còn VK là đứa trẻ hiếu động, hay chòng ghẹo các bạn. Cách đó khoảng một tuần trong giờ chơi, VK giựt cây bút máy của CT
ném chuyền cho các bạn để ghẹo chơi. CT sau một hồi đuổi theo mệt nhoài vẫn không lấy được viết nên nổi giận, tìm cô giáo chủ nhiệm để kiện. Sau đó, VK
có trả lại viết cho CT nhưng em không chịu nhận còn dùng lời nặng nề nói với VK. Hai bên suýt đánh nhau trong lớp
nhưng nhờ có các bạn can gián nên sự việc không xảy ra. Khi giáo viên chủ nhiệm
biết chuyện có tạm thời giữ cây bút đó chờ tới tiết sinh hoạt chủ nhiệm thì làm
việc luôn. Trong thời gian đó, CT và VK vẫn lời qua tiếng lại nặng lời với
nhau không chỉ trong trường mà còn cả ở nhà nữa. Hậu quả là VK mang dao vào
hỏi tội CT mới xảy ra cớ sự. Khi chị Hiệu Trưởng biết sự việc này đã góp ý giáo
viên chủ nhiệm không xử lý mâu thuẫn học sinh kịp thời, rốt ráo để nó trở nên
nghiêm trọng hơn. Cũng may chưa xảy ra đổ máu, bị thương hay chết người.
Buổi trưa, tôi lại qua Ủy ban xã xem tình
hình ra sao thì thấy VK bị trói chân vào chiếc bàn trong một phòng trống do
các anh công an sợ trong lúc họ loay hoay làm việc, em bỏ trốn về nhà. Tôi hỏi
em có đói hay không để đi mua cơm cho em thì em bảo mấy chú công an có đưa phần
cơm cho em ăn rồi. Mấy chú bảo tạm giữ em đến chiều, chờ cha mẹ đến bão lãnh em
ra về và cam kết quản lý, giáo dục em tốt hơn.
Tan trường, trên đường về, tôi ghé vào Ủy
ban xã lần nữa vẫn thấy em còn bị trói như ban trưa. Cha mẹ em vẫn chưa đến bảo
lãnh em về dù công an đã có thông báo về nhà cho phụ huynh biết. Nghĩ cũng tội
cho hoàn cảnh của em. Nghe đâu cha mẹ VK đều là bộ đội. Ba em mất ở chiến
trường khá lâu rồi. Mẹ em tái giá, mang theo hai anh em về nhà chồng mới. Không
hiểu sao tối đến nơi rồi mà chưa thấy họ đến bảo lãnh đón em về nhà? Thấy tôi
cứ chần chừ chưa chịu ra về, một công an viên bảo cô giáo an tâm đi, chúng tôi
vừa cho nhắn tin về nhà cho phụ huynh xong, họ sẽ ra ngay thôi. VK thì vẫn hồn
nhiên cười toe toét : “ Nhà xa, cô về đi kẻo trời tối. Em không có sao đâu. Mẹ
em ra ngay bây giờ.”
Tôi dặn em mấy câu rồi lên xe đạp về nhà
vì sợ Mẹ trông khi đã lên đèn mà chưa thấy tôi về. Năm học tiếp theo, tôi xin
chuyển sang trường khác. Một buổi chiều đi làm về muộn, đang đạp xe trên đường,
tôi có cảm giác có ai đang đuổi theo mình, nghe lòng có chút bất an. Khu vực này
vắng vẻ, bên đường có một nghĩa địa lớn từng có mấy vụ giết người treo xác lên
cây hay thiêu cháy để phi tang. Cũng là đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn
giao thông nghiêm trọng nữa. Tôi càng cố đạp cho nhanh thì dường như cái kẻ
đuổi phía sau cũng tăng tốc. Khi mệt muốn bức hơi thì nghe có tiếng kêu cũng
đứt quãng: “ Tr..ời … ơ.i! Cô đạp xe gì nhanh dữ vậy? Làm em đạp theo muốn rụng
cặp giò luôn”. Hóa ra người nãy giờ đuổi theo tôi là VK. Tôi hỏi em sao lại
đuổi theo thì em cười hồn nhiên: “ Cô chuyển trường đi xa quá! Mấy tụi nó nói
là tại em quậy phá quá nên cô buồn, cô mới chuyển trường khác. Tụi nó bắt em
phải đi tìm cô để xin lỗi đó. Có thật thế không cô? “
Tôi nhìn gương mặt trẻ con trong cái xác
lớn tướng của VK mà thấy tội cho em quá! Bản chất thuần lương, chất phác, ngây
thơ của em làm tôi thương cảm vô cùng... Nhẹ nhàng tôi giải thích với em tôi
chuyển trường là để phù hợp với công tác hơn chứ không phải vì buồn giận em. VK cười hớn hở, cảm ơn tôi và nói em an tâm rồi. Nghe tụi nó nói thế, em lo quá
vội chạy sang đây chờ cô đi dạy về để gặp xin lỗi. Sau này, còn một lần nữa. VK cũng đuổi theo tôi để khoe bạn gái. Tôi vẫn còn nhớ giọng nói reo vui lúc
bấy giờ của em : “ Em chào cô. Cô khỏe không? Bạn gái của em nè cô! “ và “ Em
chào cô đi! Cô giáo của anh đó!”
Cuộc đời của một người thầy còn mong gì
hơn ngày nhìn thấy học trò của mình trưởng thành. Điều quan trọng là chúng nên
người, hiểu biết, sống tốt và có ích cho xã hội chứ không phải chúng thành đạt,
giàu sang, phú quý mà đôi khi sống lạnh lùng, vô cảm trước nỗi đau của người khác...
Ngày 11/11/2013
HM sắp xếp các mẩu chuyện viết lại có khi lại được tập truyện ngắn hay, các bài rất nhân văn HM à. Chúc vui nhé
Trả lờiXóaDạ. Em chỉ viết lại những kỷ niệm đã qua, chưa có ý định cũng như không biết tập hợp thành tập truyện ngắn đâu Thầy ạ!
XóaCó những chuyện phải đợi vài chục năm sau nhớ lại mới đủ độ chín để kể. Ký ức thời gian bao giờ cũng làm ta bùi ngùi xúc động..Cám ơn HM với những chuyện rất 'nhân văn" như thầy LV đã nhận xét..
Trả lờiXóaDạ. Hiền Mai nhớ lại được gì thì ghi ra thế thôi anh Ksor ạ! Có thể nói đó là quãng đời sôi động, vất vả, nhiều vui buồn nhất của HM.
Xóa