Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ...


Ảnh tải trên mạng


       Hai ngày qua, tôi nhận và trả lời rất nhiều cuộc điện thoại cũng như tin nhắn chúc mừng ngày 20/11 của đồng nghiệp và bạn bè. Có những tin nhắn tôi không biết là của ai vì không có lưu tên trong danh bạ điện thoại. Có những tin nhắn từ ngôi trường đầu tiên tôi giảng dạy. Ôi! Núi rừng của tôi ơi! Xa xôi, cách trở mà vẫn nặng tình. Bao giờ tôi mới lại được đêm về nghe thác đổ với miên man cảm xúc trong lòng? Bao giờ mới tìm lại được cái rét cắt da cắt thịt mùa đông ở núi rừng? Những cánh rừng già giờ đã bị đẩy lùi ra xa, Nàng Tiên trong rừng thẳm của tôi chắc cũng không còn nữa...
     Với tôi bây giờ, ngày 20/11 chỉ còn lại những hồi ức đẹp đẽ của một thời đã qua đi. Một cảm xúc mang nốt trầm trong bản giao hưởng có nhiều giai điệu để tùy hoàn cảnh người trong cuộc sẽ rung động ở những mức độ khác nhau... Không biết viết gì nữa, mượn tạm một nhận xét tôi đã lưu ở blog bằng hữu làm kết luận cho bài viết này vậy:
                Bao giờ trở lại ngày xưa?
         Cho tôi tìm lại cơn mưa rừng chiều ...
                Giấu trong ký ức bao điều,
         Chỉ riêng mình biết dấu yêu một thời !
                                                                   Ngày 20/11/2013
     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét