Ảnh tải trên mạng
Cả một đời Mẹ ngóng trông con
Con không hiểu, đôi lần bực bội
Mẹ im lặng... Nhìn xem thật tội !
Ai là người thấu nỗi chon von?
Biết bao ngày lòng Mẹ héo hon,
Mẹ thấp thỏm ngồi nhìn ra ngõ
Con không biết cũng không hề rõ
Theo thắt tim chờ chỉ Mẹ thôi!
Tiếng máy nổ, còi xe cuối lối
Mẹ trông theo, dạ xót ruột bào
Con của Mẹ giờ ở nơi nào?
Mau về nhé, Mẹ đà mòn mỏi!
Có những điều Mẹ không hề nói
Chỉ âm thầm dõi bước chân con
Tháng ngày trôi như nước và non
Con ra biển, Mẹ càng tư lự
Cuộc đời con bộn bề bao thứ
Một đôi lần quên mái nhà xưa
Mẹ lưng còng còm cõi dưới mưa
Màn sương khói một mình hiu quạnh
Mẹ ngồi suốt chờ cơn mưa tạnh
Con chưa về, bong bóng phập phồng
Có chờ mong mới hiểu ngóng trông
Dài vô tận thời gian trôi chậm...
Người đời bảo mẫu tử tình thâm
Mẹ mong đợi bao lần cho đủ ?
Phận làm con có bao giờ nhủ
Tóc sương nhiều, Mẹ sợ cô đơn?
Mẹ trông con chẳng chút dỗi hờn
Vì Mẹ biết con trăm nghìn việc
Mẹ một đời trông con không tiếc
Mong con mình hai chữ bình an
Mẹ ngồi đây dù trưa hay sáng
Bóng hình con Mẹ đáu đau chờ
Một đôi lần ngủ gục trong mơ
Mẹ mừng rỡ con về bên Mẹ...
Xúc động thay bức tranh người Mẹ!
Cả một đời tựa cửa trông con.
Ơn Mẹ dày, sâu, nặng tợ non
Bốn biển lớn làm sao sánh được?
Ngày 26/11/2013
Ghi chú: Viết tặng cho những ai còn Mẹ để thấu hiểu nỗi chờ đợi của mẹ già chính là tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cái của mình. Đừng bao giờ cho rằng sự chờ đợi của Mẹ thật là phiền phức, làm ta mất tự do, cản trở công việc giao tiếp, làm ăn của ta ở bên ngoài. Đến một lúc nào đó ta sẽ cảm nhận được việc ta trở về nhà trở nên vô nghĩa vì ở đó không còn có sự mong đợi của Mẹ nữa... Và khi đó ta sẽ hối hận trong muộn màng.
LV lấy bài thơ cảm đề khi thăm Nghĩa Trang TS của mình đã khá lâu, đưa vào đây có lẽ hợp với các bà mẹ mất con, bài thơ có tên là Tiếng vọng Trường Sơn:
Trả lờiXóaCon chẳng về đâu nữa mẹ ơi
Sâu ba thước đất cỏ xanh rồi
Âm dương cách trở xa ngàn dặm
Còn lại một niềm thương nhớ thôi
Bà Mẹ trong bài thơ của em chỉ ngóng trông con về nhà mỗi ngày thôi mà đã thật tội nghiệp rồi... Bài thơ của Thầy buồn quá, bà Mẹ đáng thương quá khi mất đi mãi mãi nắm ruột của mình. Chiến tranh là vậy, biết làm sao bây giờ? Cầu mong sao cho nhân loại được sống trong hòa bình, thế giới đừng có chiến tranh nữa để nhà nhà sống trong yên vui, hạnh phúc, không còn có cảnh sinh ly tử biệt nữa.
XóaEm chúc Thầy buổi tối vui vẻ, an lành.
Bài thơ, bài hát,...viết về mẹ thường đi vào lòng người. Nó làm cho người còn mẹ chợt nhận ra mình quá diễm phúc và cảm thấy tủi thân, hối tiếc khi mẹ không còn!
Trả lờiXóaEm nhận xét rất sâu sắc. Thật hạnh phúc khi chúng ta còn mẹ, em há!
XóaCầu mong Mẹ của chúng ta,
An khang trường thọ cả nhà hân hoan...