Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

CON HEO MỌI CỦA MẸ



        Tháng giêng năm 1975, khi một số tỉnh nằm ở cửa ngõ vào Sài Gòn được giải phóng, những người dân vùng lân cận sợ chiến tranh xảy ra đã rủ nhau đổ về Sài Gòn để tránh bom đạn vô tình. Họ mang theo một số tài sản có giá trị, bao gồm cả gà vịt, heo chó. Nơi sinh sống không ổn định, những con vật đó nhanh chóng được bán đi với giá rẻ. Nhờ vậy Mẹ tôi mua được một con heo mọi bằng bắp chân người lớn về nuôi. Đó là con heo đầu tiên của gia đình tôi.
        Heo mọi thật tinh khôn và dễ nuôi vô cùng. Không cần phải làm chuồng vì nó luôn quấn quýt bên chân người như con chó nhỏ. Đặc biệt nó đeo bám Mẹ tôi, tối ngày lúc thúc đi theo chân Mẹ. Nó ngủ trưa ngay dưới võng Mẹ nằm còn ban đêm thì ngủ trong nhà bếp. Sáng sớm, Mẹ trở dậy nấu nước, Mọi đã thức theo và kêu in ỉn đòi ăn. Mẹ tập cho Mọi ăn đủ mọi thứ, ngoài thân chuối băm nát trộn cơm với cám nó còn ăn cả mận rụng, rau cải dạt ra của các bà hàng bông ngoài chợ... Mọi lớn nhanh, bụng bắt đầu xệ, đi núc na núc ních trông rất buồn cười. Tôi khoái ghẹo Mọi, khi thì nhéo tai, khi thì xoa cái bụng chang bang của nó.
       Nhà tôi nghèo, người còn không có cái ăn nên Mọi cũng khổ lây. Mẹ tôi coi Mọi như con nên mỗi bữa ăn luôn chừa cho nó ít nước rau muống luộc, chỉ có vậy mà Mọi cũng húp rồn rột, cạn không còn lấy một giọt trong cái thố sành đựng thức ăn của nó.
       Nếu cuộc đời mọi cái đều suôn sẻ thì Mọi không gặp bất hạnh. Trong suốt ba tháng anh chị tôi không có lương, đồ đạc trong nhà đội nón ra đi đã đành mà ngay cả Mọi cũng bị nhắm đến. Mẹ tôi không có ý định bán Mọi vì nó hãy còn nhỏ, phần Mẹ nuôi cũng đã mến tay mến chân nên chưa nỡ xa nó. Nhưng dì Sáu, một người khá giả trong ấp, mối mua đồ cũ nhà tôi lúc bấy giờ thì khoái Mọi lắm. Bà cứ kèo nài Mẹ bán Mọi cho mình, còn nói cỡ này quay ăn mới ngon. Lần nào Mẹ tôi cũng làm thinh, không chú ý đến lời của cái người mua đồ trả giá rẻ mạt, giàu mà bủn xỉn, o ép người đang trong hoàn cảnh ngặt nghèo.
       Trong một lần ghé nhà mua mấy tấm nệm gòn của bà ngoại nằm khi xưa, dì Sáu lại thúc giục Mẹ bán Mọi. Qua hôm sau, tự nhiên Mọi biếng ăn, nằm buồn so một góc nhà. Mẹ tôi cho Mọi uống thuốc cảm vẫn không khỏi đành bảo tôi đến nhà dì Sáu kêu bán Mọi. Tôi còn nhớ thái độ khinh khỉnh của bà khi hỏi tôi :" Sao? Má mày chịu bán rồi hả?". Một cách cư xử đáng ghét của người giàu của cải mà lại nghèo lòng nhân ái.
       Đủng đỉnh qua hôm sau, dì Sáu trong lúc đi chợ về mới chịu ghé vào nhà tôi để ngã giá mua Mọi. Khi biết Mọi bỏ ăn, dì Sáu nói không mua nữa, Mẹ tôi bấm bụng năn nỉ bà mua giùm và đương nhiên số tiền Mẹ tôi nhận được không có là bao nhiêu. Sau đó, Mọi được mang đi trong sự buồn bã, ngoài ý muốn của nhà tôi. Mọi cũng vậy, nó mệt quá nên không rên la nổi mà chỉ nhìn chúng tôi với đôi mắt vừa buồn vừa tuyệt vọng...
       Mẹ tôi buồn lắm mà không dám nói ra. Sau này chỉ dặn chúng tôi đừng bao giờ hỏi mua những con vật người khác đang nuôi nếu như chủ nó không có ý định bán vì như vậy vô tình làm hại người ta, đó là điềm xui, điều tối kỵ trong chăn nuôi. Vài năm sau, người bạn dạy chung trường với anh tôi có bầy heo phá bầy, thương nên để cho anh tôi bắt một cặp về nuôi đến chừng nào bán thịt mới trả tiền mua heo con. Mẹ tôi nuôi mãi mà heo vẫn bị đẹt, con nhỏ con lớn không đều nhau, cuối cùng bán lỗ tiền cám cho xong. Khi nghe Mẹ tôi kể về Mọi, bà mua heo bảo có khi nào nài mua heo hoài mà nhà tôi không chịu bán nên họ chơi ác, búng vào lỗ tai Mọi mấy hạt đậu xanh khiến nó khó chịu mà bị như thế không? 
       Lẽ nào là như vậy? Cầu mong đừng phải như vậy? Ôi! Mọi ơi! Khổ thân mày quá!
       Bà mua heo mấy ngày sau ghé nhà cho Mẹ tôi một chai mỡ heo quay khoảng một lít. Chắc là bà mua heo nhà tôi về quay bán rồi nên mới có thứ mỡ đó. Lúc đó, cả nhà tôi ai cũng mừng rỡ vì bữa nào cũng rưới chút mỡ heo quay lên tô cơm nóng, rắc thêm chút muối trắng vào nữa là có được một bữa ăn ngon lành, không cần phải có thức ăn.
                                                               Ngày 24/10/2013
                                                                                                             
     
   

5 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Cảm ơn Rhum. Mời Rhum vào nghe ca khúc " Hai vì sao lạc" qua tiếng hát của ca sĩ Giao Linh.

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Lâu quá mới gặp Cỏ Tranh. Chị mừng quá! Từ nay, chị em mình có thể qua lại thăm nhau rồi.

      Xóa
    2. Cỏ Tranh ơi! Chị không vào được nhà em. Sao vậy?

      Xóa