Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

KỂ CHUYỆN MẸ NGHE (3)


Ảnh Mẹ năm 2011

         Mẹ xa nhà đã 107 ngày. Con biết Mẹ nhớ nhà lắm vì chưa bao giờ đi xa và lâu đến như vậy. Con cũng rất nhớ Mẹ. Ngày nào con cũng ngóng Mẹ về, có quà cho con là gói xôi vò bé xíu gói trong miếng lá chuối khô như ngày con còn bé đó.
         Mẹ à! Con kể chuyện tiếp cho Mẹ nghe để đỡ nhớ nhà, những câu chuyện con chứng kiến mà lòng cảm thấy băn khoăn, bất nhẫn.
         Một lần con đi chợ chồm hổm gần nhà, đang xớ rớ chưa biết chọn mua món gì thì nghe có tiếng ồn ào và từ trong xưởng bánh tráng một phụ nữ tầm trên ba mươi tuổi đang dùng hết sức lực để lôi một ông cụ khoảng bảy, tám mươi tuổi ra ngoài đường. Cụ ông trì lại bằng tất cả lực tàn, miệng luôn đòi xem giấy tờ gì đó. Người phụ nữ này nói trổng nên con không đoán được họ có quan hệ gì với nhau nhưng chắc phải là thân thuộc mới dám cư xử như vậy. Người phụ nữ tay lôi ông cụ về nhà, miệng la to : " Ai thèm đốn chuối của ông, già không để cho người ta thương ". Cụ ông bấu chặt vào yên xe hon đa của một người nào đó dựng gần bên để mua hàng và giọng đầy tức tối: " Mày biết cái gì mà nói. Tao phải hỏi nó tờ giấy. Tại sao nó dám làm càn ?". Chị phụ nữ dù trẻ tuổi nhưng không sao lôi nổi một cụ già sức yếu đang trong cơn uất ức và quyết tâm làm cho ra lẽ ai đúng ai sai. Túng thế, chị nhờ một thanh niên có lẽ quen biết chở giùm ông cụ về nhà nhưng anh ta lơ đi. Nhìn thấy ông cụ đỏ mặt tía tai, thở nặng nhọc, chị bán hàng và con khuyên chị phụ nữ dừng lại, đừng lôi kéo ông cụ nữa lỡ có bề gì vì tuổi già trong cơn tức giận có thể đột quỵ. Thấy có người nói vào và ông cụ ôm yên xe chặt quá, chị phụ nữ bỏ mặc ông già ngồi lại rồi ra về một nước. Chắc là một vụ tranh chấp ranh giới đất nên ông cụ mới hỏi tờ giấy chủ quyền và phẫn nộ khi chuối mình trồng bị hàng xóm ngang nhiên đốn mất, Mẹ nhỉ?
        Hôm tuần trước, con đi chợ thấy một bác mang chôm chôm nhà trồng đi bán, giá vừa rẻ trái lại tươi ngon nên con mua luôn ba cân vì hôm sau nhà mình có đám. Trên xe buýt về nhà, một dì ngồi cạnh nhìn thấy con  mua chôm chôm ngon mà rẻ nên tự phàn nàn: " Phải nhớ lúc nãy cũng mua vài kí lô về đi đám giỗ " rồi mau miệng hỏi bác ngồi hàng ghế bên trên : " Chị cũng mua chôm chôm đi đám giỗ đó hả? ". Nghe hỏi, bác đó quay lại, bỉu môi trả lời : " Tôi không bao giờ đi đám giỗ chôm chôm cả. Mình ăn của người ta như vậy mà đi chôm chôm coi sao được ...  Tuần rồi, con trai tôi đi đám 21 ngày nhà kia mua một thùng Heineken".
        Dì bán cá con kho sẵn ngồi cạnh con sượng sùng : " Ờ.. ờ... Đi chôm chôm cũng khó coi !" rồi quay qua hỏi con : " Hay là mua một lốc C2? ". Con thật khó xử nhưng cũng nhẹ nhàng trả lời : " Tùy khả năng mình mà dì mua. Không ai bắt buộc điều đó cả ". Ở quê đãi giỗ lớn không thua gì đám cưới, cũng dọn từng món Mẹ ạ! Nhà này đãi lớn, nhà khác cũng không chịu kém cạnh. Có nhà còn mời cả nhạc sống về hát ầm ĩ, xe con đỗ đầy sân thì mới chứng tỏ được đẳng cấp. 
        Nhà mình xưa nay cúng giỗ là để tưởng nhớ và tri ơn tổ tiên, ông bà đã khuất núi. Có những năm khó khăn, Mẹ cúng giỗ ông ngoại chỉ có hai món là canh rau mồng tơi và trứng chiên nhưng lòng tôn kính thì vô hạn.
        Riêng con sẽ cúng giỗ Mẹ thật đơn giản mà ngon, chọn những món Mẹ ngày còn sống ưa thích để dâng cúng. Bởi vì với con Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh và không bao giờ mất cả ..."
                                                      Ngày 30/06/2014

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

KỂ CHUYỆN MẸ NGHE (2)






            Mẹ! Con kể chuyện tiếp cho Mẹ nghe nha! Cách đây hai hôm, có cơn mưa giông ban đêm và sáng ra, cây xoài xanh lại bị tróc gốc Mẹ ạ! Nhìn thật tội , nó nằm đè lên cây cam mật còn phần ngọn thì vắt qua hàng rào.
            Tay con bị trặc khớp đau nhức quá, vật nặng nâng không nổi, con không làm sao mé bớt cành lá cho nó đỡ mất sức cũng như không biết làm sao để dựng nó đứng dậy?! Thôi đành để nó tạm nằm đó, chờ có người hẳn tính.
            Không biết con bấm nhầm thế nào mà thẻ nhớ điện thoại bị thay đổi cài đặt. Tất cả hình ảnh con chụp cho Mẹ và một vài video clip còn lưu trong đó đã biến mất. Chiều nay khi phát hiện ra, con buồn vô hạn.... Trong lúc loay hoay cố khôi phục chức năng cũ, con mới tìm thêm được mấy tấm ảnh chụp Lucky đang cười Mẹ ạ! Nhưng không hiểu sao khi con tải ảnh lên mạng, thẻ nhớ bị hỏng hay sao mà hình ảnh không hiện ra như mọi khi? Con không biết phải làm sao? Liệu có mang ra chỗ bán điện thoại nhờ thợ chỉnh sửa được hay không?
           Đầu PU bị hư phải sử dụng tạm cái cũ. Giờ điện thoại cũng lại hư. Cả buổi tối nay con vào blogspot để cố lưu lại những hình ảnh của Mẹ trước khi tình huống xấu nhất có thể xảy ra khi máy tính bị hư nốt. Khổ thay cho máy cũ, chạy chậm rì rì, con chuyển tải đến tận bây giờ vẫn chưa được bao nhiêu ảnh ... Nhưng con đã hạ quyết tâm, nhất định phải tiếp tục lưu lại hình ảnh của Mẹ bằng mọi giá.
           Con gái đểnh đoảng quá! Mẹ đừng buồn giận con nha! Dù hình ảnh có mất đi ít nhiều nhưng trong tim con, bóng hình của Mẹ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
                                                            Ngày 15/06/2014
                                                                                                      

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

KỂ CHUYỆN MẸ NGHE (1)


Ảnh chụp năm 2013

         Mẹ còn nhớ bức ảnh trên không? Con chụp cho Mẹ vào năm 2013 và có tải lên blog trong bài viết " Tập đi cho Mẹ " nhưng sau đó đã gỡ bỏ. Lúc xóa bài viết, con nghĩ là không nên giới thiệu Mẹ với mọi người trông tiều tụy, khổ sở như vậy vì tính Mẹ vốn ngại ngùng, cam chịu, không bao giờ than khổ than nghèo, luôn muốn mình chĩn chu trong mắt người khác. Mẹ sống kín đáo và khép kín, giấu nỗi đau vào lòng, ít khi chịu tâm sự với ai, càng không muốn làm bận lòng con cái. Con ngỡ bức ảnh đã mất rồi chứ. Hôm nay tình cờ tìm lại được, con quyết định tải lại vì bây giờ với con, hình ảnh nào của Mẹ cũng đẹp đẽ, cũng đáng yêu, đáng gìn giữ cả và Mẹ của con luôn là người hạnh phúc nhất trần gian vì chúng con rất yêu Mẹ.
         Mẹ nè! Con kể chuyện Mẹ nghe nha! Ngày xưa, Mẹ rất thích nghe con kể chuyện, Mẹ có còn nhớ không?
        Cách đây vài ngày, con ghé hàng bán kim chỉ để mua nút áo và chứng kiến một câu chuyện thật cảm động. Cô chủ hiệu có cô con gái thật đáng yêu, nghỉ hè ra cửa tiệm phụ giúp Mẹ nhận hàng của khách mang đến. Cô chủ ngoài việc nhận sửa quần áo, vắt sổ máy còn bán kim chỉ, phụ liệu may mặc nữa Mẹ ạ! Nhìn thấy cô bé bụ bẫm, ngoan ngoãn lại lễ phép nên khi nhận hàng con đã hỏi con bao nhiêu tuổi, học lớp mấy rồi, sau này lớn lên con thích làm nghề gì? Cô bé trả lời khiến con kinh ngạc: " Con làm thợ may để khi may đồ cho khách có dư vải, con sẽ may đồ cho má con mặc. Ngày con còn nhỏ, má đã may đồ cho con, giờ con phải may lại cho má." Cô bé còn khoe mình đã biết đạp máy mấy đường chỉ... Con xin cô bé cho được ôm nó vào lòng với tất cả cảm xúc dâng tràn và nói : " Con thật ngoan và đáng yêu biết dường nào! "
        Một đứa bé như thế bây giờ khó tìm phải không Mẹ? Một ước muốn bình thường, giản dị, thực tế, trong tầm tay và quan trọng là lòng hiếu thảo đáng khâm phục... Con nói với cô chủ hiệu : " Em thật là hạnh phúc vì đã nuôi dạy con thật khéo! "
        Mẹ ơi! Nơi đó Mẹ có bình yên, khỏe mạnh không? Con rất nhớ Mẹ nhưng con sẽ cố gắng vượt qua vì con là con gái của một người Mẹ giỏi giang và kiên cường mà...
                                                              Ngày 14/06/2014
        



Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

CHỊ ƠI! TÌM MẸ CHO EM!




                 Chị ơi! Tìm Mẹ cho em!
                 Bao ngày xa cách, lòng em nhớ Người...
                 Nhớ từng ánh mắt, nụ cười,
                 Nhớ lời thủ thỉ chuyện đời Mẹ răn.
                 Nhớ Mẹ biếng ngủ, lười ăn
                 Ngày trông ra ngõ, đêm nằm nhớ thương
                 Nhớ Mẹ, tìm mãi mùi hương
                 Áo khăn, chăn nệm còn vương ít nhiều...
                 Mà sao không thấy Mẹ yêu?
                 Ngoài vườn, em kiếm cả chiều vẫn không?!
                 Cá nục nấu canh dưa hồng
                 Cá rô kho tộ, cá hồng muối sư
                 Cơm canh nguội cả rồi ư? 
                 Món ngon Mẹ thích, bây chừ ai ăn?
                 Nhớ xưa nghèo khổ khó khăn,
                 Cơm chan nước mắm, Mẹ ăn ngon lành
                 Bây chừ cá thịt, rau xanh
                 Mẹ đi đâu mất, cơm dành cho ai?
                 Chị ơi! Nắng tắt chiều phai...
                 Cùng em tìm Mẹ kẻo ngày qua đi!
                                          Ngày 05/06/2014
                 
                 

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

MÙA SẦU RIÊNG LẠI ĐẾN !



        Hôm rồi đi chợ, con thấy sầu riêng đã được bày bán. Những múi sầu riêng chưng làm mẫu có phần thịt dày cui, hột lép, vàng nhẫy trông thật ngon lành... Nhớ ngày xưa nhà mình nghèo quá, biết Mẹ thích ăn sầu riêng nên năm nào đến mùa con cũng cố gắng mua một quả cho Mẹ. Không có nhiều tiền nên con đành phải mua loại quả chưa tới một cân, nhỉnh hơn cái bát ăn cơm một tí, được chở bán dạo với giá rẻ, loại sầu riêng dạt, rụng sớm, giú ép... Đã vậy còn là loại sầu riêng dở, thịt mỏng dính, hột to đùng, lắm khi nhạt phèo, sượng ngắt. Tiền nào của đó mà. Mua riết rồi có năm con cũng biết cách chọn trong đám chín non, rụng sớm đó một quả khá ngon, thịt mềm, có hương thơm lừng và ngọt béo. 
        Sầu riêng mua về bao giờ con cũng mang cúng ông bà xong mới khui cho Mẹ ăn. Thật thương khi nhìn thấy Mẹ háo hức chờ lúc được ăn món ngon mà mình ưa thích. Còn con thì vui lắm khi nhìn Mẹ ăn ngon lành và cố ép Mẹ ăn thêm cho đã thèm vì một năm chỉ được ăn có một lần duy nhất mà thôi... Gần đây, chị em con đã dám mua sầu riêng hột lép cho Mẹ ăn vì chỗ mình ở nhà vườn trồng được giống cây này nên giá cũng dễ mua, vừa túi tiền. Đôi lần nhà bạn bè hai em trồng được sầu riêng ngon cũng gởi biếu Mẹ.
       Mùa sầu riêng năm nay Mẹ không còn nữa. Đi ngang hàng sầu riêng con cúi đầu bước vội để người bán hàng quen biết không kịp mời mua và cũng để cho con không phải chạnh lòng, rơi lệ vì nhớ thương Mẹ...
                                                             Ngày 03/06/2014
                                                                                             
        

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

CON MUỐN ĐƯỢC ÔM MẸ VÀO LÒNG!




             Con muốn ôm Mẹ vào lòng, một lần thôi cũng được!
           Con tìm kiếm hoài vẫn không thấy Mẹ đâu ?!...
           Từ trong ảnh, Mẹ nhìn con biết bao yêu thương. trìu mến
           Con sờ ảnh Mẹ hiền, lệ nhỏ... lòng đau...
           Cao xanh hỡi! Đã sinh sao còn diệt?
           Chung sống dưới một mái nhà, sao bắt phải chia ly?


           Nhìn đâu cũng thấy bóng hình, bên tai vẳng nghe giọng nói,
           Biết đến thuở nào nguôi được buồn đau?
           Đêm thăm thẳm không sâu bằng nỗi nhớ
           Ngày quạnh hiu sao sánh được bơ vơ
           Chú gà con lạc mẹ, khóc vang trời
           Con mất Mẹ, khóc thầm đêm trăng muộn...
           Một lần thôi, cho con ôm Mẹ
           Không thể được rồi... Con đã mồ côi...
                                                        Ngày 01/06/2014
           
           
           
           


Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

BA ĐIỀU ƯỚC





         Nếu Bà Tiên cho con ba điều ước,
         Con nhất định xin điều ước đầu tiên
         Nước Nhành Dương cứu sống lại Mẹ hiền
         Đường trần khổ ải, mẹ con cùng bước.

         Điều thứ hai vẫn như điều ước trước
         Đấng Toàn Năng trả lại Mẹ cho con
         Vẫn hình hài xưa, nguyên vẹn vuông tròn
         Ôm lấy Mẹ, con cười rồi khóc mướt (*)...

         Mẹ vẫn bảo tương lai ở phía trước
         Điều ước thứ ba chắc chắn không xa
         Trời Phật thương giúp cho mẹ con ta
         Được đoàn tụ, uống rượu mừng say khướt...
                                              Ngày 17/05/2014
Ghi chú :(*)khóc sướt mướt


Ảnh chụp ngày 01/01/1994


Ảnh chụp ngày 01/01/1994

Ảnh chụp năm 1995

Ảnh chụp Tết năm 2009 

Ảnh chụp Tết năm 1993

Ảnh chụp Tết năm 1994

Ảnh chụp Tết năm 1996

Ảnh chụp Tết năm 2009

Ảnh chụp tháng 3/2010


       

       

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

NỖI NHỚ KHÔN CÙNG...




               Con nhớ Mẹ, tận cùng nỗi nhớ
               Lệ tràn mi, héo hắt con tim
               Buồn u uẩn, sắc trời  nhuộm tím
               Khóc nghẹn ngào, cảnh vật chơ vơ...

               Con đường cũ nhịp chân chùn, lỡ!
               Đã bao lần định bước lại thôi...
               Ôm nỗi nhớ, tần ngần bên lối...
               Ngọn cỏ ven đường thấu hiểu lòng nhau...

               Đêm buông tiếng thở dài, đau đáu
               Vỗ về nhau, chia sẻ buồn thương
               Trong tuyệt vọng, còn đâu phương hướng?
               Gục vào lòng đêm, gọi mãi Mẹ ơi!
                                             Ngày 10/05/2014
               

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

TIỄN BIỆT LUCKY


                          


        Trong những ngày tang lễ của Mẹ, tôi vắng nhà thường xuyên nhưng vẫn cố gắng về nhà vào sáng sớm và chiều tối để cho Lucky và mấy mẹ con Mướp ăn cơm. Mỗi lần tôi về đến cổng, Lucky chạy vội ra mừng, miệng cười rất tươi. Nụ cười của Lucky đẹp hơn nụ cười dễ thương của chú chó Nhật Bản mừng mỗi lúc chủ về nhà. Tôi đã định hôm nào canh để chụp cho được nụ cười đáng yêu đó của Lucky. Nhưng tôi đã chậm mất rồi vì Lucky đã theo Mẹ về trời vào chiều hôm nay.
         Khoảng một tuần nay, Lucky bỏ ăn. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là chuyện bình thường vì gần đây Lucky vẫn hay bỏ ăn như vậy khi bị đầy hơi hay đau bụng. Nhưng đến ngày thứ ba thì tôi bắt đầu lo, lấy thuốc tiêu và thuốc cảm cho Lucky uống nhưng Lucky vẫn tiếp tục bỏ ăn, ói ra thứ dải trắng rất tanh và từ trong miệng thoát ra một mùi hôi rất khó chịu. Sau đó, Lucky bắt đầu nằm li bì, không buồn sủa, thi thoảng có vẫy đuôi mừng khi tôi gọi tên nó.
           Tôi sợ Lucky nhịn đói nhiều ngày sẽ mất sức, uống thuốc dễ bị sốc nên pha sữa cho nó uống. Dù là sữa, thuốc hay nước cam, Lucky đều nôn tháo ra hết sau khi vừa uống xong khoảng năm mười phút. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, thắp hương xin mẹ Quan Âm và cả ông Táo, ông Thổ thần phò hộ độ trì cho Lucky nhanh chóng khỏi bệnh.
           Chiều nay, tôi lau nhà xong, nùi giẻ chưa kịp mang dẹp, Lucky bức rức, khó chịu trong người hay sao mà nằm lên nùi giẻ đó. Khi tôi thắp hương các trang thờ xong, đang chuẩn bị tụng kinh cầu siêu cho Mẹ thì Lucky vào phòng thờ nằm cách chỗ tôi thường ngồi tụng kinh hơn một thước. Lucky thở rất mạnh, nhanh, liên tục trở người qua lại đến mấy lượt. Khi tôi tụng xong phần " Vãng sanh quyết định chơn ngôn " thì Lucky ói ra nước xanh lè, hắt hơi mạnh, lịm dần đi và từ giã cõi đời.
            Không hiểu sao Lucky không nhe răng khi chết như những con chó khác mà lưỡi thè qua một bên có màu xanh đen và mắt vẫn mở tròn xoe? Tôi vuốt mắt mấy lượt mà Lucky vẫn không chịu nhắm mắt. Tôi gọi điện cho em trai nhờ qua giúp tôi chôn cất Luc ky rồi bắt đầu lau mặt mũi cho Lucky, lau kỳ sạch những chỗ lấm lem thứ nước xanh lè, hôi tanh.
            Tôi bỏ theo cho Lucky một mớ giấy tiền vàng bạc, chuẩn bị ba nén hương để thắp cho nó sau khi đắp mộ xong. Tôi vừa xua đất lắp mộ vừa cầu chúc cho Lucky kiếp sau đầu thai làm người có được phước phận tốt đẹp.
           Lucky đã từ bỏ tôi rồi... Tôi càng cô đơn, trơ trọi hơn... Tôi đã gây ra lỗi lầm gì mà cùng một lúc, ông Trời lấy đi của tôi nhiều thứ đến như vậy?
           Từ lúc Lucky mất đi, tôi buồn vô hạn... Tôi thật đáng trách, tôi vô tình, vô nghĩa quá! Lucky từng cứu tôi thoát chết trong tích tắc, còn tôi đã không biết làm gì để cứu sống con vật trung thành, người bạn thân thiết bấy lâu nay của mình...

                                                             Ngày 18/4/2014


Lucky khóc khi biết bà ngoại của mình đã mất

Lucky buồn so khi tôi rời nhà về dự tang lễ của Mẹ

Lucky làm điệu

Lucky mừng chủ cũ



Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

MỘT CUỘC ĐỜI







Cũng con đường đó trước kia
Bây giờ quạnh quẽ, đầm đìa lệ rơi ...





         Tuần thất 21 ngày của Mẹ cách đây hai hôm. Lòng con vẫn còn trĩu nặng u buồn... Từng kỷ niệm êm đềm xa xưa cứ lần lượt hiện về nhưng con không thể viết ra được nữa. Năm 2008, khi con vừa tạo blog, những bài đầu tiên của con viết về gia đình mình, nhiều nhất vẫn là Mẹ. Mẹ là tình yêu thương, niềm cảm hứng cho con chấp bút. Giờ đây, Mẹ không còn ở bên cạnh con nữa, bầu trời của con đã sụp đổ, trong lòng con ngổn ngang trăm mối, hụt hẫng và tuyệt vọng khôn cùng... 
         Mẹ đã sống một kiếp người với biết bao đắng cay, buồn tủi để nuôi dạy con cái nên người. Đã đến lúc để Mẹ yên nghỉ giấc nghìn thu. Con sẽ không viết về Mẹ nữa dù giữa mẹ con mình còn rất nhiều điều chưa kể hết. Con sẽ dừng lại mãi mãi trang blog của Hiền Mai tại đây. Phần còn lại con sẽ giữ riêng cho mình cho đến ngày mẹ con ta gặp lại nhau ở một thế giới khác./.
                                                           Ngày 06/04/2014

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

TẤM ẢNH CỦA MẸ




             Trong các tấm ảnh con chụp cho Mẹ, con thích tấm này nhất. Nhìn rất giống bên ngoài của Mẹ, nhất là những ngày tháng cuối cùng Mẹ ở bên cạnh chúng con...

Ảnh chụp cuối năm 2013

            Mỗi lần qua thăm, con hay chụp ảnh Mẹ. Mẹ không phản đối gì cả, có lần còn cười cho con chụp theo yêu cầu của con cho dù đó là nụ cười ngượng ngùng, xấu hổ. Có một lần, Mẹ cũng nói lên suy nghĩ của mình: " Chụp chi chụp hoài?..." Con khựng lại khi nghe Mẹ nói như vậy nhưng vội khỏa lấp : " Nhìn Mẹ đẹp quá nên con chụp thôi mà!". Một câu nói dối tệ hại nhất trên đời phải không Mẹ? Làm gì Mẹ không biết mình đã gần đất xa trời và con cháu chụp hình là để giữ lại những khoảnh khắc hiếm có, những hình ảnh cuối cùng của Mẹ? 
            Đây không phải là tấm ảnh đẹp nhất của Mẹ mà con chụp được. Nhưng tấm ảnh này có điều gì đó cuốn hút và làm con chạnh lòng từ trong đôi mắt của Mẹ. Một ánh nhìn mệt mỏi như muốn thu hết cảnh vật xung quanh bằng tất cả sức tàn, lực tận... Một vẻ buồn thăm thẳm che giấu sau sự bình thản mà Mẹ cố gắng tạo ra... Những hy vọng mong manh khi mà nỗi tuyệt vọng ngày càng bao trùm khi Mẹ biết mình không còn sống bao lâu nữa để thực hiện hết những điều mình mong muốn, trong đó lớn nhất vẫn là việc Mẹ không đành lòng xa rời núm ruột của mình...
            Con không thể viết tiếp tục vì lòng con đớn đau, quặn thắt và có cơn bão nào đang tàn phá trong con ...

Mẹ cười ngượng ngùng, xấu hổ theo yêu cầu của con khi chụp ảnh
Ảnh chụp vào ngày Trung thu 2013 _ Ngày 19/3/2013

                                                                   Ngày 03/4/2014
                                                                                                                



        

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

NHỚ MẸ...



                              Mấy mươi năm, mẹ con quấn quýt,
                         Bỗng một ngày con mất Mẹ yêu!
                         Tránh sao con chẳng khóc nhiều?
                         Lệ rơi đẫm ngập thủy triều đại dương...



















                                       Từ đây, xa cách Mẹ hiền,
                        Lệ rơi ướt đẫm hai miền cách ngăn ...
                                                                   Ngày 31/3/2014


CẢM TẠ




              Gia đình chúng tôi trân trọng tri ân các cơ quan, ban ngành, đoàn thể, bạn bè, đồng nghiệp, thân bằng quyến thuộc, thông gia và bà con chòm xóm đã đến thăm viếng, chia buồn và tiễn đưa linh cữu Mẹ chúng tôi là cụ bà TRẦN THỊ THỂ, hưởng thượng thọ 90 tuổi, vãng sanh ngày 16/2 âm lịch năm Giáp Ngọ, nhằm ngày 16/3/2014:
   1. Ban Lãnh Đạo Phòng Giáo Dục và Đào tạo huyện Củ Chi
   2. Cụm chuyên môn _ Cụm 4, huyện Củ Chi
   3. BGH và tập thể giáo viên Trường Tiểu học Phú Mỹ Hưng
  4. BGH và tập thể giáo viên Trường Tiểu học An Nhơn Tây
  5.BGH và tập thể giáo viên Trường THCS Phú Mỹ Hưng, Củ Chi 
  6. Hội cựu giáo chức thị trấn Hậu Nghĩa
  7. Hội cựu học sinh & tập thể giáo viên Trường THPT Hậu Nghĩa 
  8. Nhóm học sinh 12A2 niên khóa 74_75 Trường THPT Hậu Nghĩa             
 9.Cựu Hiệu Trưởng, giáo viên & cựu học sinh Trường THCS Thái Văn Lung 2, Thủ Đức       
 10. Ban Giám hiệu, giáo viên Trường THCS Ngô Chí Quốc, Thủ Đức  
 11. Ban Giám hiệu Trường Bình Thọ, Thủ Đức
 12. Ban Lãnh đạo và tập thể giáo viên Trung tâm dạy nghề huyện Thủ Đức 
 13. Nhóm cựu học sinh Trường THCS Xuân Trường _ huyện Thủ Đức
 14. Chi hội Phụ nữ ấp Xóm Trại
 15. Bà con chòm xóm ấp Xóm Trại
 16. Chính quyền địa phương ấp Xóm Mới
 17. Bà con chòm xóm ấp Xóm Mới
 18. Gia đình quý thông gia
 19.Thân bằng, quyến thuộc xa gần
 20. Nhóm blogger thân hữu gần xa...
 21. Sư thầy trụ trì, quý Sư cô, Phật tử chùa Bửu Sơn, quận 9 và gia đình một người bạn.


          Chúng tôi đã ghi nhận lại một số những hình ảnh lễ tang thay cho lời cảm tạ đến tất cả quý vị ân nhân đã đến chia buồn, tiễn đưa Mẹ chúng tôi đến Đài hóa thân để an nghỉ giấc ngàn thu. Trong lúc tang gia quá đau buồn và bối rối, có nhiều điều sai sót, gia đình rất mong được quý vị ân nhân cảm thông và niệm tình tha thứ.
           Hình ảnh Lễ tang chưa được thể hiện đầy đủ như trên thực tế và ngoài ý muốn của gia đình. Một lần nữa chúng tôi cũng mong sẽ nhận được sự cảm thông và thứ lỗi cho sự sơ suất này của chúng tôi.   
   Trưởng nữ :       Vũ Thị Lộc                                                                Trưởng nam :  Vũ Đình Thanh và vợ Nguyễn Thị Huệ Nga
   Thứ nữ :           Vũ Thị Nhàn                       
   Thứ nam : Vũ Đình Trí và vợ Ngô Ái Thanh Phương
   Út nữ :      Vũ Thị Thức và chồng Lê Hoàng Minh
              Cùng các cháu nội, chắt nội đồng cảm tạ