Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

KỂ CHUYỆN MẸ NGHE (14)

         
            Ui chao Mẹ ơi, con một phen chết mệt! Có gì đâu, hàng xóm chơi đàn trống đó Mẹ.
            Vào lúc kém mười của 11 giờ hôm qua, con đang chuẩn bị dọn cơm trưa thì bỗng một tràng âm thanh vang lên: Bụp... bụp... bùm ...bùm... Tiếng của bộ loa thùng vang lên liên hồi với cường độ mạnh hết công suất. Nơi phát xuất cách nhà mình hơn một trăm mét mà cứ như đang ở chính trong nhà mình vậy... Tim con nhảy loạn xạ, cảm giác vô cùng mệt và muốn nghẹt thở. Có người cạnh nhà chạy ra đường ngó thử xem là chuyện gì xảy ra thì âm thanh mới được điều chỉnh một tí teo. Con nói " một tí teo" có nghĩa là vẫn còn rất to và chói tai..
              Nhà họ có đám giỗ thì phải. Và mấy lần giỗ trước cũng có ban nhạc sống nghiệp dư " giúp vui " cho cái xóm nhỏ vốn có người già đau tim này... Nhưng chưa có lần nào khủng khiếp như hôm nay. Chắc là nhà họ vừa mới mua bộ trống điện nên có nhã ý khoe cùng láng giềng đây mà !         

             Lúc khách khứa bắt đầu nhập tiệc, các ca sĩ yêu nhạc lên hát mừng quý khách. Có những giọng ca rất ngọt ngào, truyền cảm nhưng xen vào đó cũng có những " âm thanh " tra tấn người buộc lòng phải nghe. Hu hu hu... Con sợ nhất là ai hát karaoke lạc giọng mà gân cổ gào hòa cùng đàn trống điện thì chỉ có nước nhét gòn vào lỗ tai cho tim khỏi vỡ...
               Suốt hơn ba tiếng đồng hồ con phải khổ sở vì tiệc vui nhà hàng xóm. Sau ba giờ chiều không khí yên tĩnh của đồng quê mới trở lại. Nghĩ cũng lạ! Nhà đó có hai ông bà già bị bệnh tim mạch, đi khám bệnh mà bác sĩ cắt thuốc tim là họ vừa cằn nhằn vừa ra nhà thuốc tư nhân mua để uống mà sao họ có thể chịu đựng được thứ âm thanh khủng khiếp đó không biết nữa? Hàng xóm chịu được hay không thì đã đành, lẽ nào con cái họ cũng không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cha mẹ mình???
À Mẹ ơi! Mướp khôn ghê. Hôm nhà mình sửa chữa, chú thợ hàn sắt khè lửa hàn sì, Mướp sợ quá khiêng ba con giấu biệt mất mấy hôm. Cứ sáng và chiều thì nó lại về gặp con kêu " A.. ma.. " xin cơm ăn rồi bỏ nhà ra với đàn con. Con đã đi kiếm mà không gặp, chỉ lo mèo con đói rồi chết bờ chết bụi; đó là chưa nói chết lạnh vì mùa này hay có những cơn mưa giông bất ngờ... Trong những ngày này Mướp cũng gầy rạc vì phải cho lũ con đã biết ăn bú đỡ đói. Tối qua, lúc con đang tụng kinh Pháp Hoa cầu an thì Mướp tha con về. Nghe tiếng mèo kêu, con quay lại thì thấy trên bậu cửa sổ hai chú mèo con đang bò ở đó... Trời đất... Mướp bằng cách nào mà đưa được ba đứa con về im ru, chừng con nghe tiếng thì đã đầy đủ cả bốn mẹ con nó rồi? Tội mấy mèo con ốm nhom vì nhịn cơm mất bốn năm ngày. Tụng kinh xong, con mang từng đứa một vào nhà, hâm cơm cho ăn và nhìn chúng ăn hối hả mà vui vô hạn...
              Mẹ có khỏe không? Con nhớ Mẹ nhiều lắm... Thôi Mẹ ngủ ngon nha, con về đây!
                                                                                            Điều Giản Dị, ngày 01/6/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét