Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

HỌA THƠ (28)




TA CHỜ EM ( Bài xướng)
1. Bên thềm canh đếm lá thu rơi
Từng chiếc vèo bay tìm gốc đời
Rêu phủ vườn mơ nơi ước hẹn
Lá gieo ngõ chắn chốn trao lời
Ta đi sầu tỏa trêu duyên số
Em ở hờn vương trách khúc nôi
Tiễn biệt nửa lời chưa kịp tỏ
Mong người ươm nhớ khắc tên tôi
2. Tên tôi thầm lặng giữa hoàng hôn
Tim kẻ phương xa nhịp thúc dồn
Gối mộng đêm xuân sang sớt nhớ
Tình dày sớm hạ sẽ chia buồn
Trầu xanh còn lạnh, khơi dòng chảy
Vôi trắng chưa nồng, gợi lệ tuôn
Ta hiểu nỗi nhớ riêng nhòa mắt biếc
Lẽ nào lạ nước vội xa nguồn
3. Xa nguồn chưa hẳn dứt yêu đương
Giữa chốn phồn hoa khách hoạn đường
Ta mặc dặm đời còn lối rẽ
Ai mà ngó ý lắm tơ vương
Vuông tròn phu phụ tìm ra lẽ
Trưa sớm huyên đường nghĩ đáng thương
Biết kiếp lai sinh còn hội ngộ
Chần chờ sợ lắm bóng tà dương
4. Tà dương từng buổi cứ lần đi
Màu mắt ngầm trao biết nói gì
Áo mặc khỏi đầu buông phải nhận
Cầu xây rả nóp, liệu mà đi
Ngó nghiêng nhìn ngửa vùi thương xót
Khép mở, than thầm vướng nghiệp chi
Trắng ngọc hương ngời phơi phới thắm
Một đời danh giá miệng bia ghi
5. Bia ghi trải bục mãi trăm năm
Buộc dậu rào song nở cách ngăn
Đừng cớ hiếu tình mong đẹp đạo
Chạm chi nhân nghĩa phải đau tâm
Chia oanh gặm nát hồn xuân nữ
Rẽ nhạn vò tan khúc ruột tằm
Trong gió mơ hồ nghe lấp lửng
Mười thương chín đợi biết cho chăng
6. Cho chăng con tạo khéo trêu tôi
Chớm nụ hương nguyền đã nổi trôi
Chưa đặng tấc gan đành cách biệt
Tròm trèm ngàn dặm đã pha phôi
Hoài thương! Vong nghĩa tình dang dở
Mãi nhớ! Bội thề mông chẳng thôi
Trăn trở năm canh loan đất khách
Này người yêu hỡi hãy cùng tôi
7. Cùng tôi trang trải chút riêng lòng
Mấy độ thu về mấy bận trông
Đã bảo không duyên sao gặp gỡ
Thì rằng có nợ mới ngồi mong
Cam vùi hoa nắng trong vườn tuyết
Nỡ vứt cành xuân giữa gió đông
Lau hộ giùm tôi dòng lệ thảm
Đêm về cô bé giấc tròn không
8. Tròn không phận số cứ truân chuyên
Biển mặn ngàn năm đắm đuối thuyền
Khoan vội quay lưng như khách lạ
Cũng đừn bẽn lẽn với người quen
Hoa tình hé nụ tan vào mộng
Chỉ thắm đan tơ kết mối duyên
Mộng cũ chạm màu con sóng bạc
Nghiêng thuyền bến liễu gió trăng quên
9. Trăng quên ta nhớ phút giây đầu
Đêm ngẩng ngày ngơ bởi cách nhau
Cây cũ chao cành theo dĩ vãng
Rêu nay ủ mộng gởi về đâu
Thuyền mơ lỡ mái chìm sóng hận
Ánh mắt thầm trao lặng biển đau
Giờ khách thềm người sương khói phủ
Dặm về in đậm dấu ngày sau
10. Ngày sau tình sử dệt nên câu
Thương mảnh trăng đơn nửa gánh sầu
Em đã lọc trong còn dậu trước
Tôi đang gạn đục hết rào sau
Lối thề cầu Thước chừng sai nhịp
Bến hẹn dòng Ngân tưởng úa màu
Chóng vánh nỗi lòng mù lối nhạn
Ta chờ em mãi chẳng lìa nhau

-
GIẤC MƠ KHUÊ PHỤ
( Bài họa của Điều giản dị)
1. Thu về mấy độ lá vàng rơi
Vẫn đợi ai kia dệt mộng đời
Sao nỡ gieo chi niềm ảo vọng
Rồi đành quên hết những tâm lời
Để đây phải tủi buồn duyên phận
Mà đó chẳng thèm giải khúc nôi
Có lẽ bướm kia còn đắm đuối
Kì hoa dị thảo bỏ quên tôi!
2. Quên tôi từ độ mới hoàng hôn
Từ lúc quan san ngựa thúc dồn
Lãng tử chân trời đeo đuổi mộng
Nữ khuê song cửa ủ ôm buồn
Trăm vàng đính ước nhìn thêm tủi
Xuyến ngọc trao lời ngắm lệ tuôn
Cũng bởi ai kia nhiều khát vọng
Đành lòng để nước phải xa nguồn
3. Xa nguồn phai nhạt bớt yêu đương
Càng lúc càng quên lạc mất đường
Người mãi say sưa miền tráng lệ
Kẻ còn ray rức nổi tơ vương
Nhờ mây trao gửi lời tha thiết
Nhắn gió đưa giùm nỗii nhớ thương
Bừng tỉnh trước khi điều đã muộn
Đừng cho ân hận buổi tà dương
4. Tà dương lần lượt sẽ qua đi
Tỉnh lại còn đâu khóc được gì?
Lạc lối quay đầu luôn phải nhớ
Sai đường lùi bước khắc lòng ghi
Chân trời ai đó bao giờ hỏi
Cúi đất tôi đây nghĩ ngợi chi
Ước hẹn trăm năm vàng đá vẹn
Thì đây đến chết vẫn còn ghi
5. Còn ghi tạc dạ đến ngàn năm
Người mộng xa xăm dẫu cách ngăn
Giữ vẹn ân tình câu nghĩa đạo
Ôm tròn tiết hạnh chữ nhân tâm
Yến oanh mơ đến giờ tương ngộ
Thủy Phí hoài mông phút nhả tằm
Nếu có thương nhau đừng nghi kị
Lòng son dạ sắt vẹn còn chăng?
6. Còn chăng phải khổ một mình tôi
Tháng đợi năm chờ thời khắc trôi
Xuân sắc đương thì buồn héo hắt
Tóc xanh quá độ khóc pha phôi
Hoài thương sao nỡ tình vuông chặt
Mãi nhớ nên chi nghĩa vẹn thôi
Đất khách quạnh hiu mau trở gót
Người thương xin hãy đến bên tôi!
7. Bên tôi cùng dệt mộng chung lòng
Duyên đẹp tình nồng bỏ ngóng trông
Mới biết có duyên thì ắt gặp
Cho hay không nợ phải chờ mong
Cành xuân không sợ mùa băng giá
Hoa nắng lo gì ngọn gió đông
Đêm trắng tựa đầu tim thổn thức
Vun đầy hạnh phúc những ngày không
8. Ngày không còn nữa những truân chuyên
Bến mộng giờ đây đã cặp thuyền
Đầu núi trăng treo cười khách lạ
Chân đèo gió hát ghẹo người quen
Hoa tình hé nở ươm tràn mộng
Chỉ đỏ se bền ủ thắm duyên
Năm tháng ngóng trong lùi dĩ vãng
Thuyền yêu bến liễu dễ nào quên
9. Nào quên kỉ niệm tuổi ban đầu
Thi thoảng vui vầy vẫn nhắc nhau
Cây cũ nảy chồi cho quả ngọt
Rêu nay xanh mảng đẹp sao đâu
Thuyền mơ về bến không còn hận
Sóng mắt trau tình xóa nỗi đau
Trời đất từ nay luôn thắm đẹp
Duyên tình đôi lứa đẹp ngàn sau
10. Ngàn sau tình sử đến ngàn sau
Trắc trở nhân duyên chớ nặng sầu
Quyết chí vượt qua đừng chùn bước
Bền gan chịu đựng có ngày sau
Ngưu Lang - Ô Thước cầu quay nhịp
Chức Nữ - chàng Ngưu chỉnh lại màu
Ải Nhạn từ đây rền tiếng nhạn
Bên trời hót mãi chẳng lìa nhau.
Điều Giản Dị _ Năm 2012

2 nhận xét:

  1. lau ngày đọc lại bài thơ này vẫn thấy that hay ĐGD ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. Em nhớ lại cái thời đó quá chị Nhã My ạ!

      Xóa