Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

KHÓC MẸ (4)




          Hôm nay là tuần thất thứ hai của Mẹ. Con vẫn chưa thể chấp nhận được việc Mẹ đã mất nhưng con cũng không thể tìm được hình bóng của Mẹ trong ngôi nhà thân yêu này. Mẹ ơi! Mẹ đang ở đâu? Sao Mẹ lại tránh mặt chúng con? Mẹ có biết là chúng con nhớ thương Mẹ nhiều lắm hay không? Con nhớ mỗi lần qua thăm Mẹ, bao giờ Mẹ cũng nằm trên võng đặt ở phòng khách. Khi con cất tiếng chào, Mẹ nhìn con với ánh mắt thật vui mừng, rạng rỡ còn con thì ngồi xuống bên võng Mẹ, hỏi thăm Mẹ có khỏe hay không? Sau đó, con sẽ lấy từ giỏ xách ra những thức ăn, món quà mang biếu Mẹ. Có những món ăn Mẹ thích, thế nào Mẹ cũng thèm ăn và bữa trưa hôm đó sẽ được dọn sớm hơn mọi ngày.





             Bây giờ, con sang thăm Mẹ thì phải vào gian phòng thờ thắp hương để chào Mẹ, sau đó ra nhà cốt thắp hương lần nữa và lặng nhìn hủ hài cốt của Mẹ mà lòng đau nhói, mắt lệ đầm đìa...


Hủ cốt của ông Ngoại, bà Ngoại, Mẹ và Ba.
      
Nhà cốt trong khuôn viên nhà.

          Chiếc võng ngày xưa Mẹ vẫn thường nằm chờ đợi con cháu về thăm giờ bỏ trống, không tìm thấy Mẹ đâu nữa rồi... Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ lắm! Đêm nào con cũng ôm vào lòng áo, khăn, gối còn nguyên mùi hương của Mẹ mà khóc tấm tức... Con đau lòng nhớ lại ngày Mẹ vừa mất, con ngồi lặt bỏ hết những chiếc nút áo mà khi xưa khi may áo cho Mẹ, chính chúng con đã tra vào. Rồi những buổi tối ba chị em con soạn áo quần của Mẹ để lại mà ngậm ngùi, đau xót khi nhìn thấy những chiếc áo Mẹ đã sửa lại từ áo cũ của chúng con để mặc hay những chiếc áo chị em con tự may cho Mẹ. Quần áo Mẹ không nhiều, giản dị nhưng sạch sẽ và thơm tho như chính con người của Mẹ. Có cả chiếc áo dài gấm hoa ba mua cho Mẹ và Mẹ đã mặc trong lần gia đình mình đi chơi vườn Bồ Rô (Tao Đàn ngày nay) vào năm 1958 vẫn còn khá mới. Con xin chị cho con được giữ chiếc áo đó làm kỷ niệm.



                           Võng còn đây, Mẹ đâu không thấy?
                           Đau lòng con biết mấy, Mẹ ơi!
                           Mẹ yêu nay đã về trời,
                           Chúng con ở lại trọn đời nhớ thương...



Chiếc áo gấm hoa của Mẹ vẫn còn khá mới 
( Ảnh chụp tại vườn Bồ Rô năm 1958)


           Ô trầu ngày xưa của bà ngoại để lại cho Mẹ dùng giờ trở thành kỷ vật vô giá với các con. Cũng bởi lòng thương con vô bờ bến mà đã có lần Mẹ dặn chị và con khi Mẹ mất hãy bán ô trầu này lấy tiền xài vì không có ai sử dụng nữa. Lúc đó, con có bảo với Mẹ là không bao giờ làm như thế cả cho dù có nghèo khổ, đói khát đến đâu vì đó là kỷ vật, hình bóng của Mẹ trong trái tim chúng con...

Ô trầu của Mẹ

          Trong những ngày tang lễ Mẹ, cầm những đồng tiền Mẹ chắt chiu để lại lo chợ búa, con đứt từng khúc ruột... Mẹ sống kham khổ, không dám tiêu xài, ky cóp từng đồng dành dụm cho con cái. Ngay cả thuốc xỉa chúng con mua, Mẹ cũng xài tiện tặn. Xỉa xong không chịu bỏ, mang phơi khô, giũ hết vôi bám rồi xỉa lại lần nữa... Chị đã bật khóc lúc têm trầu cúng Mẹ vì nhìn thấy cục thuốc xỉa còn nhiều quá!. Còn con mua cau đã nấc nghẹn vì Mẹ không còn để ăn và để cho con hỏi cau có ngon không hả Mẹ?
            Mẹ ơi! Chúng con đau đớn nhìn di ảnh Mẹ trên bàn thờ khi chào lúc đến, khi thưa lúc về. Ảnh Mẹ thật sinh động! Có lúc nhìn thật tươi vui. Có lúc đôi mắt lại rất u buồn, như có ngấn lệ và cứ dõi theo từng bước chị em con ra vào... Chúng con bắt chước Mẹ ngày trước làm khi bà ngoại mất, xé một mẫu nhỏ bằng đốt ngón tay một loại vàng mã nào cũng được rồi vừa khấn vừa rà trên bài vị để biết người thân có về ngự ở đó hay không? Lần đầu em gái thử việc đó ngay tối vừa hỏa táng Mẹ và em đã kêu lên " Mấy chị ơi! má về nè! " rồi khóc nức nở. Mẫu giấy đã hít chặt vào linh vị khi em khấn Mẹ có về thì báo cho con mừng và nó dính ở đó mấy ngày sau mới rơi xuống.
            Mẹ ơi! Xin Mẹ hãy an lòng và ra đi thanh thản. Chúng con hứa trước hương linh Mẹ sẽ luôn yêu thương, đùm bọc nhau, luôn làm theo những lời Mẹ khuyên răn, dạy bảo và bằng mọi giá sẽ thực hiện cho được tâm nguyện cuối đời của Mẹ!
                                                                     Ngày 29/3/2014
                                                                                                        

             

           




6 nhận xét:

  1. Đọc xong Khóc Mẹ 4 của Hiền Mai lúc 12g khuya, thời khắc thiêng liêng, yên ắng để cảm nhận sâu sắc nỗi trống vắng cô quạnh của người con mới mất mẹ. Nhìn những kỷ vật của mẹ mà lòng ai không bồi hồi, bùi ngùi xúc động...
    Mẹ tôi đã 102 tuổi, nhưng tôi vẫn không thể hình dung một ngày mẹ sẽ ra đi để lại nỗi trống vắng như thế nào trong lòng tôi..
    Xin chia sẻ nỗi niềm của HM...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiền Mai xin cảm tạ lời chia sẻ chân tình, nhiều cảm xúc của anh Ksor. Cầu chúc Mẹ anh Ksor sống thọ đến 120 tuổi.

      Xóa
  2. Chị biết vì sao con người sanh ra , lớn lên , già đi , bịnh và chết không ?
    Và sau khi chết , họ đi về đâu ?
    " Khi chết , con người không còn hiện hữu nữa . Chết là ngược lại với Sống . Người chết sẽ không còn nghe , không còn thấy hay suy nghĩ được nữa . Không còn một phần vô hình nào của chúng ta tiếp tục sống sau khi thân thể đã chết đi . Những người chết không biết chi hết , người chết không thể yêu hay ghét và ở trong mồ mả họ chẳng có việc làm , chẳng có mưu kế , cũng chẳng có tri thức hay là sự khôn ngoan . Do đó , " khi một người chết , các suy nghĩ của họ đều mất đi và không gì tồn tại sau khi thể xác chết đi . Sự sống mà chúng ta có giống như ngọn lửa của một cây nến : khi ngọn lửa bị dập tắt , nó không đi đâu cả . Nó chỉ biến mất ".
    Em không biết an ủi , chỉ trích dẫn ra đây những gì em học được trong Kinh Thánh , xin chia sẻ với hi vọng có thể xoa dịu phần nào nỗi đau lòng của chị .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiền Mai vô cùng cảm ơn những lời chia sẻ chân thành từ đáy lòng của bạn BlueSky. Chắc cũng phải lâu lắm nỗi đau này mới có thể nguôi ngoai trong lòng mình.

      Xóa
  3. Chia sẻ nỗi đau của Hiền Mai.

    Trả lờiXóa