Nửa vầng trăng hững hờ che khuất
Hình bóng người thương giờ ở nơi nao?
Nhớ thương ai, lưu luyến thuở nào
Tình chôn chặt hay tình đã mất ?
Vằng vặc trăng ơi thề xưa còn đó
Mà tình xưa vời vợi bóng thời gian
Từng chiều qua lối cũ thấy hoa vàng
Lòng chua xót ngậm ngùi thương với nhớ...
Dã quỳ ơi, mùa đông đã đến!
Bên sườn đồi, có bao giờ hoa thấy cô đơn?
Vàng cho ai mà hoa nhận lấy tủi hờn
Thương biết mấy một thời xa xôi quá!
Hình bóng người thương, từng đêm sống lại
Máu tim cạn dần mà lệ mãi đầy dâng
Cũng bởi sông Tương mà tình ta bi hận
Héo hắt một đời ôm mãi bóng hình ai...
Biết bao mùa hoa, vàng cả nỗi đợi chờ
Nhìn hoa ... lặng lẽ gởi vào hoa nỗi nhớ
Hoa còn đây, hình bóng người thương sao không thấy?
Biết gởi về đâu trọn vẹn nỗi lòng ta!
Hoa nhớ chăng hoa, tình ai trao buổi ấy
Để giờ đây trăng chếch, hoa phai?
Khép kín riêng tư, chân lạc lối quay về
Và từng mùa hoa nở, tìm nhau trong vô vọng...
Năm 2009
Hình bóng người thương đã hòa vào cây cỏ
Trả lờiXóaHình bóng xưa bị gió cuốn đến nơi nào?
Dạ vâng. Hình bóng xưa giờ biết nơi nào mà tìm Thầy nhỉ?
Xóa