Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

HAI SỐ PHẬN




        Cách đây không lâu, trong một lần đi chợ, tôi gặp một người phụ nữ có dáng dấp quê mùa, lam lũ đang cuốc đất trong khoảnh sân trước của một ngôi nhà to lớn. Chủ nhân ngôi nhà này là dì Hai, đồng thời cũng là chủ vườn cao su liền đó. Dì có mấy người con có sạp buôn bán lớn trên chợ và đều có nhà riêng, còn dì thì sống với vợ chồng người con trai út trong ngôi nhà bề thế nằm giữa lô cao su rộng mênh mông. Khi tôi gật đầu chào, người phụ nữ tươi cười đáp lại và cho biết mình là em ruột của dì Hai, bấy lâu sống một mình ở xa, nay dì Hai kêu về ở chung cho vui. Dì mời tôi có rảnh chiều tối ghé nhà chơi, dì cho cây thuốc nam trị ho rất hay mang về trồng gây giống.
        Mỗi lần đi ngang nhà, tôi thường thấy dì làm việc ngoài vườn, không đốt rác thì cũng làm cỏ, gom củi cao su ... Dì Ba hiền lành và vui tính cũng giống như người chị nhưng dì gầy và đen chứ không trắng trẻo, đầy đặn như dì Hai nên trông có vẻ khắc khổ và già hơn chị của mình. Bẵng một dạo tôi bị ốm, không ra khỏi nhà, hôm nay có việc đi ngang thì thấy dì Ba đang nẹp lại mấy bức vách của một căn chòi nhỏ nằm phía sau ngôi nhà lớn. Tôi chào và hỏi dì Ba làm gì vậy thì dì trả lời là đêm qua gió lớn làm tốc mấy tấm bạt, dì che lại cho khỏi lạnh. Bây giờ tôi mới chực nhớ là căn chòi nhỏ này chỉ mới được dựng gần đây thôi. Khi trông thấy nó, tôi cứ tưởng gia đình dùng để chứa các dụng cụ lao động của nhà nông vì nó chỉ khoảng bảy tám mét vuông, làm bằng cây tràm và tre, mái lợp mấy tấm tôn đã cũ còn vách là những tấm bạt sợi chỉ loại thường, mỏng dính.
        Tôi cảm thấy có chút ngậm ngùi, hình ảnh tương phản của ngôi nhà to đẹp và căn chòi tạm bợ cứ đeo bám mãi trong tâm trí tôi. Nếu đêm nay lại có mưa dông như những đêm trước, hẳn là dì Ba sẽ lạnh và cô đơn, trơ trọi biết là bao nhiêu ...
                                                                       Ngày 08/07/2011

                                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét