Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

MẸ ƠI !


     Gần một tháng rồi từ mùa Vu Lan báo hiếu, con mới dám viết về Mẹ. Những lúc nhớ Mẹ, lòng con vẫn còn đau xót lắm... Lúc Mẹ còn sinh tiền, con đã viết rất nhiều bài về chủ đề Mẹ, chụp ảnh Mẹ cũng rất nhiều để lưu giữ những gì quý báu nhất về Mẹ thân yêu. Sau ngày Mẹ mất đi, con cũng viết rất nhiều bài thương tiếc Mẹ. Tất cả những điều đó đã vắt cạn máu trong trái tim con... Biết bao đêm ngồi trước màn hình máy vi tính con đã khóc âm thầm, lặng lẽ khi xem hình Mẹ và đọc lại những bài viết đó.
     Khi chị về sống cùng con, chị không thích con làm như vậy. Ban đầu con đã hiểu lầm trách chị là người vô tình. Sau này ngẫm ra con mới hiểu là chị không muốn con tiếp tục sống trong ký ức đau buồn rồi trở nên u uất và ngã bệnh như con đã từng bị trước đó. Phần khác có lẽ chị cũng chạnh lòng vì nhớ về người Mẹ thân yêu của mình bởi có lần nhìn thấy con xem hình Mẹ, chị đã nói ngày Mẹ chị còn sống đã không nghĩ đến việc chụp ảnh Mẹ để bây giờ có làm kỷ niệm...
     Hôm nay chị tạm xa nhà một thời gian, ở nhà một mình buồn quá con lại mở bài viết và hình của Mẹ ra xem. Vô tình nhìn thấy hai bông hồng trắng chị dán lên thùng loa của máy vi tính mà con nghẹn ngào, đau xót... Hóa ra nỗi nhớ Mẹ trong lòng của chị chưa bao giờ phôi phai! Hai bông hoa hồng trắng trong mùa Vu Lan báo hiếu năm nay chúng con được huynh muội phật tử cài lên ngực áo, được chị thêm một lần nữa gắn trên thùng loa đã khẳng định " hai đứa trẻ mồ côi " suốt đời không sao quên được Mẹ hiền... Con vừa thương chị vừa thương thân. Không có nỗi đớn đau, mất mát nào lớn hơn nỗi đau mất Mẹ hiền...
     Con tải lại một bài viết về tâm trạng không thể nào chấp nhận sự ra đi của Mẹ mà con đã phải chịu đựng cách đây hơn hai năm. Lần này nữa thôi vì con biết nếu con còn thương tiếc Mẹ hoài, Mẹ sẽ chẳng đành lòng ra đi. Con sẽ chôn chặt nỗi thương nhớ Mẹ vào tận cùng tâm tưởng và luôn cầu nguyện cho Mẹ sớm siêu thoát, được về miền đất Phật.
     Ngày 10/9/2016

CHỊ ƠI TÌM MẸ CHO EM !
Chị ơi! Tìm Mẹ cho em!
Bao ngày xa cách, lòng em nhớ Người...
Nhớ từng ánh mắt, nụ cười,
Nhớ lời thủ thỉ chuyện đời Mẹ răn.
Nhớ Mẹ biếng ngủ, lười ăn
Ngày trông ra ngõ, đêm nằm nhớ thương
Nhớ Mẹ, tìm mãi mùi hương
Áo khăn, chăn nệm còn vương ít nhiều...
Mà sao không thấy Mẹ yêu?
Ngoài vườn, em kiếm cả chiều vẫn không?!
Cá nục nấu canh dưa hồng
Cá rô kho tộ, cá hồng muối sư
Cơm canh nguội cả rồi ư?
Món ngon Mẹ thích, bây chừ ai ăn?
Nhớ xưa nghèo khổ khó khăn,
Cơm chan nước mắm, Mẹ ăn ngon lành
Bây chừ cá thịt, rau xanh
Mẹ đi đâu mất, cơm dành cho ai?
Chị ơi! Nắng tắt chiều phai...
Cùng em tìm Mẹ kẻo ngày qua đi!
Ngày 05/06/2014






2 nhận xét: