Sáng nay con đi chợ hơi trễ hơn mọi ngày vì hôm qua lao động mệt nhoài, đêm đến ngủ mê man Mẹ ạ!
Đầu tiên con nhìn thấy quán hủ tiếu ven đường đóng cửa. Mọi ngày
quán này rất đông khách, xe cộ để tràn ra cả vệ đường mà có lúc con
thầm nghĩ không biết những ngọn cỏ mọc ở đó có trách móc loài người tàn
ác khi giẫm đạp lên nó không một chút thương tiếc? Nhìn tấm bảng với
dòng chữ nguệch ngoạc " Nghỉ bán, mai bán lại" con nghĩ chắc là chủ quán
bận công việc gì đó nên hôm nay không bán hàng. Đi thêm một quãng nữa,
con nhìn thấy quán cháo lòng cũng đóng cửa nghỉ bán. À! Thì ra hôm nay
là mùng một Mẹ ạ! Quán cháo lòng thì từ lâu đã không bán hàng vào hai
ngày rằm và mùng một của tháng rồi. Nay đến quán hủ tiếu cũng làm như
vậy. Bất chợt con cảm thấy vậy mà hay, thiên hạ ăn chay nhiều, bớt sát
sanh thì tâm sẽ an, khí sẽ hiền và từ đó giảm bớt rất nhiều điều đáng
tiếc do lục dục thất tình gây ra.
Vừa đến chợ chồm hổm, chị bán cá đồng do nhà chích điện mời con
mua cá trê vàng. Con từ chối và nhẹ nhàng giải thích hôm nay mùng một
nhà ăn chay. Chị cười hiền lành, ra vẻ hiểu biết điều đó. Con ghé hàng
chị Bảnh mua mấy bìa đậu hủ, hai trái dưa hường về kho chung với khóm và
cà chua nhà có sẵn. Con mua thêm giỏ cá hấp cho Mướp. Lần có bầu này
Mướp hư quá Mẹ ạ! Con cho ăn cơm chiều có cá hẳn hoi vậy mà tối qua nó
còn nhảy lên bờ tường chỗ bếp bắt thằn lằn làm rớt bể bình bông rất đẹp
con trang trí ở đó. Con nghĩ chắc lần này Mướp sinh con trai quá và mèo
con sẽ háu ăn lắm đây!
Con kể tiếp chuyện đi chợ cho Mẹ nghe nha! Sau khi mua thức ăn
xong, con quay lại nhìn thấy chị bán cá đứng tựa vào xe honda của mình,
thau cá ràng sau yên, ngó mong có ai đi qua để mời mua. Thấy tội nghiệp
con mới nói : " Hôm nay mùng một, em chích cá bán ít có ai mua. Sao em
không để qua hôm khác hãy đi chích cá bán?" Cô ấy nhìn con cười e ngại.
Bất chợt con cảm thấy mình cũng vô lý thật! Không mua giùm còn làm cho
người ta ngại ngùng. Con đứng lại nhìn vào thau cá thấy có khoảng bốn
năm con cá trê ruộng bụng vàng, to bằng cườm tay em bé, một con cá trê
trắng khoảng ba bốn lạng và nột con ếch to bằng nắm tay của người lớn.
Nghĩ tội nghiệp chị bán cá không ai mua, rồi trưa nay có gì để nấu hay
không, lại biết mình mở hàng rất đắt, con mua giúp hai con cá mang về
rộng để đó, mai mốt kho gừng vậy. Con vừa mua xong, một cô ghé vào mua
con cá trê dai lớn nhất và nói nếu bán rẻ sẽ mua hết chỗ còn lại. Con
ếch có lẽ không chịu sự kỳ kèo trả giá đó, phóng một cái xuống đất nhưng
không đi xa được vì đã bị người bán cá bẻ lọi đôi chân rồi...
Mẹ ơi! Con mệt quá vì vừa bắc thang lên mé bớt những cành cao
su nhà kế bên chĩa sang nhà mình. Con sợ mùa mưa năm nay nó sẽ lớn nhanh
như thổi rồi sang mùa rụng lá tới sẽ đổ hết trên mái nhà mình thì con
đành chịu thua vì không sao leo nổi lên đến đó để quét hốt lá. Không có
gì khổ hơn máng xối nghẹt lá, bao nước đọng lại trong đó sẽ thối ngược
vào trong nhà, làm ẩm tường, hư hỏng đồ đạc...
Con uống miếng nước mát rồi ngồi đây tâm sự với Mẹ. Giá lúc này
có Mẹ bên cạnh để người chỉ vẽ cho con cách mé cành sao cho không gặp
nguy hiểm và nhất là không làm cây chết vì mất sức. Mẹ của con là vậy
mà, bao giờ cũng nghĩ cho người khác trước mình...
Ngày 20/3/2015
Ngày 20/3/2015